Chương : Trại huấn luyện chờ đợi. ()
Cuối cùng Lâm Tiêu từ trên người song tử huynh đệ tìm vài bình tứ giai Nguyên Khí Đan, giá trị cực lớn ước tính chừng hai ngàn vạn lượng, đồng thời còn có một lọ ngũ giai Nguyên Khí Đan, trong đó có bốn viên thuốc, giá trị hơn hai ngàn vạn lượng.
Sau khi đưa ý thức vào không gian Thương Long Tí, sắc mặt Lâm Tiêu vui vẻ..
Vừa mới tham gia đấu giá hội, tài vật trên người Lâm Tiêu còn thừa không có mấy, chỉ còn lại năm ngàn khối trung phẩm nguyên thạch trị giá năm ngàn vạn lượng, không nghĩ tới vừa ra khỏi thành, song tử huynh đệ lại đưa tới một phần đại lễ.
Hai thanh chiến đao giá trị sáu ngàn vạn lượng, ba bản bí tịch giá trị bảy ngàn vạn, hơn nữa đan dược giá trị bốn ngàn vạn lượng, tổng giá trị gần một ức bảy ngàn vạn, bởi như vậy tài phú trên người Lâm Tiêu không giảm, còn tăng lên rất nhiều.
Sau khi thay trường bào mới, Lâm Tiêu cưỡi Huyết Lân Phi Vân đi về quận thành Hiên Dật.
Mười ngày sau Lâm Tiêu trở lại trại huấn luyện thiên tài.
Trở lại trại huấn luyện thiên tài đã là trung tuần tháng mười, giờ phút này cách lúc Lâm Tiêu rời khỏi quận Hiên Dật đã qua gần hai tháng.
Đi vào trong trại huấn luyện, ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua ngọc bích bài danh đứng vững tại cửa ra vào trại huấn luyện.
- Thứ nhất, Lâm Tiêu!
Ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Tiêu lập tức nhìn thấy vị trí thứ nhất trên ngọc bích chính là tên của hắn.
- Ta vậy mà xếp hàng thứ nhất.
Lâm Tiêu ngạc nhiên, liếc nhìn lại, trên ngọc bích bài danh hàng đầu chính là Đông Phương Nguyệt Mính, Lý Dật Phong, Hắc Liệt, Tư Mã Bất Bình gì đó đã biến mất không còn nữa.
- Ta đã quên, tháng chín kỳ hạn năm năm là lúc học sinh cũ tốt nghiệp, đồng thời cũng là thời gian thiên tài mới sẽ gia nhập, Lý Dật Phong sư huynh bọn họ đã tốt nghiệp cả rồi.
Lâm Tiêu lúc này mới tỉnh ngộ, Lý Dật Phong sư huynh trên cơ bản đều tốt nghiệp, bản thân hắn bài danh thứ hai tự nhiên cũng xếp hạng thứ nhất.
- Đáng tiếc, không có chính thức vượt qua Đông Phương Nguyệt Mính trên bảng bài danh.
Lắc đầu, hôm nay xếp hàng thứ nhất, trong nội tâm Lâm Tiêu chẳng những không có chút mừng rỡ, ngược lại còn mang theo thất vọng nhàn nhạt, vốn hắn còn muốn tranh giành cao thấp vị trí thứ nhất với Đông Phương Nguyệt Mính, không nghĩ tới đối phương đã tốt nghiệp nhanh như thế.
- Căn cứ quy định trại huấn luyện, xếp thứ nhất trên ngọc bích bài danh, nếu như đứng thứ nhất vượt qua nửa năm, hoặc là tính gộp lại vượt qua một năm sẽ đạt được ban thưởng kinh người, đã như vầy, vị trí thứ nhất này ta phải an bảo trụ rồi, cũng không thể để cho người khác vượt qua.
Lâm Tiêu mỉm cười, đi vào trong trại huấn luyện.
- Xem kìa, là Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu trở về?
- Nghe nói hắn từ khi tháng tám đi ra dã ngoại, hai tháng qua chưa gặp được hắn.
- Thì ra hắn chính là Lâm Tiêu, còn trẻ như vậy? Hai tháng không có trở về, nhưng vị trí thứ nhất trên ngọc bích vẫn là hắn, có thể sao?
- Đó là tự nhiên, hiện tại cả trại huấn luyện thiên tài chúng ta, cơ hồ tất cả đệ tử đều đang ở ngũ quan thí luyện thất, xâm nhập lục quan thí luyện thất rải rác không có mấy, Lâm Tiêu lại xông qua thất quan, chính là thí luyện thất đệ nhất, ai muốn có bài danh vượt qua hắn trên ngọc bích, tối thiểu cũng phải xông qua thất quan mới được.
- Không có Đông Phương Nguyệt Mính, hiện tại Lâm Tiêu là đệ nhất chân chính của trại huấn luyện, đừng nói hai tháng không có trở về, cho dù nghỉ ngơi hai tháng bên ngoài cũng chưa chắc có người rung chuyển bảo tọa của hắn, trừ phi có đệ tử đột phá đến Hóa Phàm Cảnh trung kỳ.
- Oa, Lâm Tiêu sư huynh lợi hại như vậy thật sự có khí chất, ngươi xem, hắn đang nhìn ta kìa, thật kích động.
Trên đường đi, Lâm Tiêu gặp được không ít đệ tử trại huấn luyện thiên tài, đều là hâm mộ, kinh diễm nhìn qua hắn, mà một ít đệ tử mới gia nhập vào tháng trước lần đầu gặp Lâm Tiêu, một ít nữ đệ tử hai mắt sáng lên, vô cùng kích động.
Đó là bởi vì những chuyện Lâm Tiêu trải qua quá mức truyền kỳ, chỉ là đệ tử mới nhưng trong một năm đã vượt lên trước, bài danh ngọc bích thứ nhất, thiên phú như thế, trừ làm người ta sợ hãi thán phục ra thì cũng chính là sợ hãi thán phục.
- Lâm Tiêu, ngươi cuối cùng trở về, Vương phó doanh chủ tìm ngươi nhiều lần rồi đấy.
Trở lại trại huấn luyện, đám người Kỷ Hồng vui vẻ nói.
Bởi vì một năm này biểu hiện xuất sắc, đám người Kỷ Hồng chính thức đạt được tư cách thí luyện năm năm, trên thực tế ba mươi đệ tử tham gia trại huấn luyện thiên tài, trên cơ bản có gần mười lăm người lưu lại, còn một nửa bởi vì thiên phú hoặc các nguyên nhân khác, bị trại huấn luyện trả về.
Cạnh tranh giữa võ giả với nhau rất thảm thiết, ngươi không tiến bộ sẽ bị đào thải, thậm chí còn vĩnh viễn thua kém người khác.
- Vương phó doanh chủ tìm ta?
Lâm Tiêu gật gật đầu, trong nội tâm nghi hoặc, nhưng mà không chờ Lâm Tiêu đi tìm Vương phó doanh chủ, Vương phó doanh chủ đã xuất hiện trong đình viện Lâm Tiêu.
- Bái kiến Vương phó doanh chủ.
Đám người Lâm Tiêu vội vàng hành lễ.
- Tốt, các ngươi đều lui ra đi, ta có lời muốn nói với Lâm Tiêu.
Vương phó doanh chủ khoát khoát tay, hai người lại đi tới phòng khách ngồi xuống.
- Lâm Tiêu, ngươi hai tháng này đã đi đâu?
Vương phó doanh chủ nhìn qua Lâm Tiêu, thần sắc âm trầm, nhưng mà Lâm Tiêu vẫn từ trong ánh mắt của hắn cảm nhận được một tia lo lắng cùng ân cần.
- Vương phó doanh chủ, đệ tử đi thành Hắc Vân...
Lúc này, Lâm Tiêu nói rõ chi tiết hai tháng qua làm gì.
- Thì ra là thế.
Vương phó doanh chủ gật gật đầu:
- Lâm Tiêu, còn lại ta không nói nhiều, không phải trại huấn luyện muốn hạn chế tự do của ngươi, nhưng mà về sau ngươi nếu có chuyện cần đi ra ngoài, vượt qua một tháng thì phải nói với trại huấn luyện một tiếng.
- Hiểu rồi!
Lâm Tiêu cảm thấy nghi hoặc, theo hắn biết, đệ tử trại huấn luyện rời khỏi trại huấn luyện là không cần xin, đương nhiên hôm nay Vương phó doanh chủ yêu cầu, hắn không sao cả, dù sao hắn đi ra ngoài số lần cũng không nhiều
Lâm Tiêu không biết, trong hai tháng hắn rời đi, doanh chủ trại huấn luyện cực kỳ lo lắng, nếu như hắn vẫn chưa trở lại, trại huấn luyện thậm chí sẽ báo lên Hiên Dật quận vương vận dụng tình báo quận thành tìm kiếm chung quanh.
Đó là bởi vì lúc trước Lâm Tiêu suốt ngày ở trong trại huấn luyện tu luyện, không nghĩ tới hiện tại đột nhiên biến mất hai tháng, một chút tăm hơi đều không có, học viên khác của trại huấn luyện thì không nói, nhưng Lâm Tiêu có địa vị thật sự đặc thù, cũng khó trách mọi người lo lắng như thế.
- Tốt, ta tìm ngươi chính là vì chuyện này, đây là đan dược định mức hai tháng qua của ngươi, ta liền trực tiếp cho ngươi.
Vương phó doanh xuất ra hai bình ngọc đưa cho Lâm Tiêu, nói:
- Nếu như ngươi không có chuyện gì thì ta đi trước.
- Vương phó doanh chủ.
Lâm Tiêu gọi đối phương lại, nói:
- Ta có một ít thứ cần nộp lên cho trại huấn luyện.
Dứt lời, Lâm Tiêu mang một thanh chiến đao lục giai đạt được trên người song tử huynh đệ và ba quyển địa cấp bí tịch lấy ra