Võ Đạo Đan Tôn

chương 491: lệ phong khiêu chiến (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Lệ Phong khiêu chiến. ()

Nếu như đệ tử bài danh khá thấp khiêu chiến hắn, Lâm Tiêu tự nhiên có thể tùy ý cự tuyệt, nhưng mà Lê Phong khiêu chiến chỉ xếp dưới hắn, nếu hắn cự tuyệt không có lý do, người khác xem ra là hắn sợ đối phương.

Vừa mới nói xong, cả đại sảnh thí luyện thất lập tức sôi trào lên.

- Bài danh thứ hai Lê Phong sư huynh chuẩn bị khiêu chiến Lâm Tiêu sư huynh bài danh thứ nhất, đây quả thật là trận chiến kinh người, tranh thủ thời gian thông tri các người khác thôi.

- Từ khi đám người Đông Phương Nguyệt Mính sư tỷ tốt nghiệp, Lâm Tiêu sư huynh vẫn chiếm cứ vị trí thứ nhất, nhưng lại không có ai biết thực lực của hắn, hiện tại cuối cùng đã có cơ hội nhìn thấy.

- Lê Phong sư huynh chính là thiên tài trong trại huấn luyện, danh xứng với thực, lại vừa đột phá tới Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, một thân thực lực đăng phong tạo cực, đây chính là trận chiến kinh thiên động địa, hai người này chính thức phân ra cao thấp.

- Ta cảm giác máu toàn thân của ta đang sôi lên, trận chiến này quyết không thể bỏ qua.

Tất cả đệ tử ở đây kích động máu huyết sôi trào lên, đồng thời tin tức Lê Phong khiêu chiến Lâm Tiêu chẳng khác gì mọc cánh, nhanh chóng truyền bá ra cả trại huấn luyện thiên tài.

Hôm nay chính là ngày ba mươi mốt tháng mười hai, là ngày cuối cùng của tháng mười hai, cơ hồ cơ hồ tất cả đệ tử đều ở trong trại huấn luyện, nghe được tin tức thì nhanh chóng lao tới khiêu chiến thất, hiển nhiên không muốn bỏ qua cuộc tỷ thí này.

Chỉ một lát sau, bên ngoài khiêu chiến thất lớn nhất trại huấn luyện thiên tài đã tụ tập hơn một trăm học viên, cùng lúc đó vẫn còn có đệ tử nhận được tin tức chạy tới, cho dù là các đệ tử đang bế quan cũng bị kinh động, nhao nhao chấm dứt bế quan, vội vàng chạy đến.

Trong khiêu chiến thất, nhân viên công tác an bài xong, Lâm Tiêu cùng Lê Phong chậm rãi đi vào.

- Lâm Tiêu sư huynh, lúc này ta thỉnh giáo ngươi, chỉ là muốn biết rõ chênh lệch giữa vị trí thứ hai và vị trí thứ nhất, kính xin hạ thủ lưu tình a.

Lê Phong mỉm cười, chắp tay nói.

Lâm Tiêu sao không rõ tâm tư của đối phương, khẽ cười nói:

- Được thôi, lát nữa ta nhất định hạ thủ lưu tình, cho ngươi không đến mức bị thương quá nặng, dù sao tất cả mọi người là đệ tử trại huấn luyện.

Hai mắt Lê Phong lập tức trầm xuống, vừa rồi hắn chỉ khách khí mà thôi, vì buông lỏng tâm cảnh giác của Lâm Tiêu, không nghĩ tới Lâm Tiêu lại không biết điều như vậy, lập tức đả xà tùy côn, làm sắc mặt của hắn vô cùng khó coi.

- Hừ, tuy ngươi xếp thứ nhất trại huấn luyện, nhưng đây chẳng qua là tổng hợp bài danh thí luyện thất, ta chính là võ giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, ngươi chỉ là Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đại thành, tất cả mọi người là thiên tài, ta cũng không tin cấp bậc của ngươi kém ta một bậc có thể lật trời.

Nghĩ vậy, Lê Phong lạnh lùng cười cười, nói:

- Yên tâm đi, nếu như ngươi không địch lại, ta cũng sẽ biết hạ thủ lưu tình.

Khẩu khí Lâm Tiêu làm nội tâm của hắn cực kỳ khó chịu, đến thời điểm này hắn cũng thu hồi dáng vẻ ngụy trang của mình.

Lâm Tiêu lẳng lặng đứng trong khiêu chiến thất, mặt không biểu tình nói:

- Ngươi nói nhảm quá nhiều, bắt đầu đi.

Hừ

BOANG...

Lê Phong hừ lạnh một tiếng, chiến đao ra khỏi vỏ, hai chân bộc phát nguyên lực không gì sánh kịp, giống như tia chớp lao thẳng về phía Lâm Tiêu.

- Bách chiến bách thắng.

Bay lên cao, hai tay Lê Phong nắm chặt chiến đao, trong đôi mắt hiện ra chiến ý sáng ngời, khí tức vô cùng phóng ra khỏi thân thể của hắn, Lê Phong chém ra vô số đao quang thẳng về phía Lâm Tiêu.

XÍU...UU!

Từng đạo đao quang như tia chớp hiển hiện ra, tầng tầng lớp lớp, chẳng khác gì thủy triều đang dâng trào, rồi sau đó cùng ập thẳng vào lâm Tiêu, uy lực mạnh mẽ, trong khoảnh khắc cả khiêu chiến thất xuất hiện vòi rồng, đao quang rậm rạp chằng chịt giăng khắp nơi, hóa thành một đạo đao võng bao phủ thân thể Lâm Tiêu.

Đao quang lăng lệ, sắc bén chém xuống, triệt để phong tỏa tất cả pạm vi chung quanh Lâm Tiêu mười mét, đao quang phô thiên cái địa làm Lâm Tiêu không thể tránh né, chỉ có thể bằng vào thực lực ngăn cản công kích của đối phương.

- Lê Phong sư huynh thật mạnh, một đao kia chém xuống, Lâm Tiêu sư huynh không cách nào ngăn cản được.

- Không hổ là cường giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, các ngươi xem kìa, tuy ánh đao của Lê Phong sư huynh biểu hiện thì bao phủ phạm vi mười mét, nhưng từng trọng đao mang lại đan xen vào nhau, tầng tầng lớp lớp, khí tức bao phủ toàn bộ khiêu chiến thất, ta dám khẳng định, Lâm Tiêu sư huynh hiện tại nhất định bị kình phong chung quanh áp chế, không cách nào né tránh.

- Một đao kia thật là khủng khiếp, Lê Phong sư huynh chính là Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, đẳng cấp còn cao hơn Lâm Tiêu sư huynh một đường, hắn chuẩn bị lợi dụng chất lượng nguyên lực áp chế Lâm Tiêu sư huynh triệt để.

- Cũng không biết Lâm Tiêu sư huynh làm sao ngăn cản? Nếu như thua trong tay Lê Phong sư huynh, chỉ sợ hắn bài danh thứ nhất chỉ là hữu danh vô thực, sau này sẽ bị người ta lên chê cười a.

- Nhưng mà Lâm Tiêu sư huynh chính là thiên tài tham gia thiên mộng bí cảnh a, ngay cả Đoạn Hồng sư huynh cung kính với hắn có thừa, khẳng định có thủ đoạn cao minh.

Trong lúc nhất thời cơ hồ tất cả đệ tử đều mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào khiêu chiến thất có biến hóa gì xảy ra. Thanh danh Lâm Tiêu tuy truyền bá thật lớn trong trại huấn luyện thiên tài, nhưng đó là bởi vì hắn có thiên phú kinh người, luận thực lực chính thức, sau một chuyến đi thiên mộng bí cảnh, Lâm Tiêu còn chưa từng có chính thức ra tay trong trại huấn luyện, cho nên không có ai biết thực lực chân chính của hắn là như thế nào.

Ánh đao đầy trời hợp thành đao võng, cuối cùng hóa thành một đạo đao quang cực kỳ lăng lệ, lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, vào lúc đao mang chém xuống, Lâm Tiêu ra tay.

BOANG...

Không có người nào nhìn thấy Lâm Tiêu ra tay như thế nào, mọi người chỉ nghe được âm thanh chiến đao ra khỏi vỏ, đột nhiên một ánh đao bạch sắc sáng ngời như mặt trời chém thẳng vào ánh đao của Lê Phong.

Phốc phốc!

Sợi tơ màu trắng xuyên qua hư không, bổ đao quang cực lớn của Lê Phong ra làm hai khúc, ánh đao lăng lệ thế đi không giảm, trực tiếp trảm lên hai tay cầm chặt chiến đao của Lê Phong.

Tiếng kim thiết thanh thúy vang lên, chiến đao trong tay Lê Phong không thể giữ được nữa, lập tức văng ra ngoài, bay ra xa sau đó cắm thẳng vào mặt đất, thân đao vẫn còn run run.

Máu tươi từ hổ khẩu giàn dụa, Lê Phong khiếp sợ cúi đầu nhìn lại.

Phốc phốc...

Võ bào trước ngực của hắn vỡ ra, da thịt trên ngực xuất hiện vết đao màu đỏ nhạt, đao này ngấn cực mỏng, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, làm cho người ta nhìn thấy có cảm giác giật mình.

Cuồng phong trong khiêu chiến thất nhanh chóng tiêu tán, Lâm Tiêu đứng đối diện, chiến đao treo ở bên hông, thân thể giống như chưa từng nhúc nhích bao giờ, một ít đệ tử thực lực kém thậm chí còn không nhìn thấy động tác Lâm Tiêu rút đao như thế nào, chỉ có một chút ít đệ tử đạt tới Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ thì mơ hồ nhìn ra Lâm Tiêu ra tay lúc nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio