Võ Đạo Đan Tôn

chương 756: thần nguyên trì (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Tiêu ngoái đầu nhìn. Một thiếu nữ mười sáu, bảy tuổi bước đến. Mắt thiếu nữ sáng trong, vóc dáng cao gầy, mặc áo đỏ, bộ dạng đáng yêu. Thiếu nữ kiêu ngạo nhìn Lâm Tiêu.

Mọi người lộ vẻ mặt khó hiểu.

- Tiểu cô nương từ đâu ra?

Nơi này là bảo khố hoàng thất Đế quốc Võ Linh, canh gác nghiêm ngặt, người vào đây được tất nhiên có địa vị cao trong hoàng gia.

Thiếu nữ thấy Lâm Tiêu phớt lờ mình thì nhíu mày quát:

- Này, ta đang hỏi ngươi đấy!

Lâm Tiêu không thèm nhìn thiếu nữ, đi theo đoàn người.

Thiếu nữ thấy Lâm Tiêu ngó lơ mình thì nổi giận:

- Xem chiêu!

Thiếu nữ vỗ chưởng, long khí màu vàng kim nổi lên phậph phồng như thủy triều, nắm tay xinh đẹp trắng trẻo hiện ra ảo ảnh hình rồng, quân lâm thiên hạ, nguy nga kích động.

- Nguy rồi!

- Mau lùi lại!

- Khí thế mạnh quá!

Đám người Lý Dật Phong đi bên cạnh Lâm Tiêu cùng biến sắc mặt. Rồng ảo làm bọn họ thấy mình thật nhỏ bé, bản năng cảm thấy không thể ngăn cản, vội vàng thụt lùi.

Lâm Tiêu cũng giật mình, thiếu nữ bề ngoài mười sáu, bảy tuổi, nhỏ hơn hắn hai tuổi vậy mà thực lực khá đáng sợ. Thiếu nữ đánh ra một quyền làm Lâm Tiêu cảm giác như đối chiến với thủ lĩnh thế hệ trẻ.

Giật mình thì giật mình, sắc mặt Lâm Tiêu không thay đổi, vung nắm đấm va chạm với quyền phải của thiếu nữ.

Ầm ầm ầm!

Khi nắm đấm hai bên đụng nhau bộc phát lốc xoáy cuồng bạo, lực lượng đáng sợ bốc lên cao như sơn hà bạo động, uy chấn tứ hải.

Cộp cộp cộp!

Các thí sinh bị xung lực đẩy lùi ra sau, mặt tái xanh. Đám đứng đầu thế hệ trẻ Đông Phương Nguyệt Mính từ vẻ mặt hờ hững chuyển sang giật mình. Bọn họ không ngờ thiếu nữ mạnh đến thế, cường đại làm bọn họ rung động.

Người giật mình nhất là Lâm Tiêu. Trong quyền lực của thiếu nữ chứa lực lượng bí ẩn khiến Lâm Tiêu không dám coi thường, hắn giật mình hơn là sức mạnh cơ bắp của thiếu nữ không yếu hơn hắn, cỡ bốn mươi ngàn cân, thật biến thái.

Thiếu nữ hưng phấn nói:

- Có chút bản lĩnh, đến nữa!

Mắt thiếu nữ hấp háy tinh nghịch, khuôn mặt ửng hồng đáng yêu, nàng định tấn công tiếp.

Bỗng một lão thái giám chạy tới, hét chói tai khuyên can thiếu nữ:

- Má ơi, tiểu cô nãi nãi, dừng tay, mau dừng tay!

Thiếu nữ không nghe, đôi mắt nghiêm túc lại tung một quyền. Rồng ảo càng ngưng tụ, lực lượng dâng trào, con rồng ngửa đầu gầm rống.

Bùm!

Một quyền của thiếu nữ đánh trúng khối giáp bạc, trong tiếng kim loại va nhau con rồng tan biến không gây chút gợn sóng.

Mọi người đồng thanh kêu lên:

- Bái kiến Võ Vương đại nhân.

Võ Vương Bách Lý Chiến đến trước mặt Lâm Tiêu từ bao giờ, đỡ một quyền của thiếu nữ thay hắn.

Võ Vương Bách Lý Chiến nhìn thiếu nữ áo đỏ, cười lắc đầu nói:

- Ta cứ nghĩ có chuyện gì, ra là tiểu quỷ phá.

Thiếu nữ chu môi kêu oan:

- Võ Vương bá bá, phụ hoàng không cho ta tham gia đại tái Phong Vân bảng, ta nghe nói Lâm Tiêu là quán quân nên muốn nhìn xem hắn lợi hại cỡ nào. Bây giờ xem ra chỉ có thế là cùng.

Võ Vương Bách Lý Chiến bật cười nói:

- Ha ha ha, người ta nương tay, nếu không ngươi đã nằm đo sàn từ lâu rồi.

- Vậy sao?

Thiếu nữ hoang mang, đôi mắt trong suốt, từ đứa trẻ quậy biến thành thiếu nữ đáng yêu.

Võ Vương Bách Lý Chiến lắc đầu, nói:

- Được rồi, đi đi.

Võ Vương Bách Lý Chiến dẫn đám người Lâm Tiêu rời khỏi.

Lâm Tiêu thầm nghĩ:

- Thiếu nữ này là công chúa của đế quốc?

Ánh mắt Lâm Tiêu sắc bén, nhìn thấu thiếu nữ tuy trẻ tuổi nhưng thực lực cực kỳ đáng sợ, ngang ngửa với mấy thủ lĩnh thế hệ trẻ như Đông Phương Nguyệt Mính. Đương nhiên như Võ Vương Bách Lý Chiến nói, dù thiếu nữ thật sự là một thủ lĩnh thế hệ trẻ thì hắn dư sức một quyền đánh gục nàng.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, thiên tài các quận tự tìm chỗ ở của mình.

Sâu trong hoàng cung Đế quốc Võ Linh, Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền vội vàng đi vào một tòa cung điện. Trong cung điện rèm vàng kim rũ xuống, một bóng người ngồi trên ngai, vô cùng uy nghiêm.

Bách Lý Huyền vừa vào cung điện liền quỳ xuống đất, cung kính nói:

- Phụ hoàng!

Giọng Bách Lý Tỉ uy nghiêm vang lên trong đại điện:

- Huyền nhi tìm vi phụ có chuyện gì?

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền ngước đầu lên, sốt ruột nói:

- Phụ hoàng, chuyện Thần Nguyên Trì rất quan trọng. Thần Nguyên Trì luôn là căn nguyên mấu chốt của hoàng gia ta, sao phụ hoàng có thể một lúc lấy ra năm danh ngạch? Vậy thì danh ngạch hoàng thất chúng ta sẽ ít đi.

Giọng Bách Lý Tỉ không thay đổi:

- Nếu vì chuyện này thì Huyền nhi hãy về đi. Năm người Lâm Tiêu là thiên tài một thế hệ mạnh nhất đế quốc trong ngàn năm qua. Huyền nhi cũng từng vào Thần Nguyên Trì, nên biết điểm mạnh của nó. Trải qua Thần Nguyên Trì tẩy lễ thì thiên phú của bọn họ càng cao, khi bọn họ trưởng thành tương lai đế quốc càng mạnh. Hoàng thất chúng ta chiếm hữu Thần Nguyên Trì nhưng Huyền nhi là hoàng tử của Đế quốc Võ Linh, nên có lòng bao dung thiên hạ.

Bách Lý Huyền cố gắng thuyết phục Bách Lý Tỉ:

- Nhưng thưa phụ hoàng . . .

Bách Lý Tỉ nghiêm nghị nói:

- Ngươi lui xuống đi.

Bách Lý Huyền nuốt xuống lời muốn nói:

- Vâng.

Bách Lý Huyền hành lễ cung kính nói:

- Phụ hoàng, nhi thần cáo lui.

Bách Lý Huyền đi ra cung điện, trong mắt hiện lên vẻ dữ dằn.

Bách Lý Huyền thầm nghĩ:

- Chết tiệt, không ngờ phụ hoàng lấy ra phần thưởng Thần Nguyên Trì, đây là thần trì độc quyền của Bách Lý thị chúng ta. Phụ hoàng thật ngu, đế quốc gì? Phụ hoàng không biết chỉ có Bách Lý thị chúng ta cường đại thì đế quốc mới yên ổn sao? Không được, Lâm Tiêu phải chết, với thiên phú của hắn nếu nhận Thần Nguyên Trì tẩy lễ thì tương lai không thể đo lường, tuyệt đối không thể để hắn sống sót!

Mắt Bách Lý Huyền độc ác, lòng nổi lên mưu mô, gã rời khỏi hoàng cung lên kế hoạch.

Sau khi Bách Lý Huyền đi, một người khác vào cung điện, là Võ Vương Bách Lý Chiến.

- Có phải nhị đệ cũng khó hiểu?

- Bệ hạ, ta tin tưởng bệ hạ có suy nghĩ của mình, ta chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là đủ.

Bách Lý Tỉ cười phá lên:

- Bao nhiêu năm qua ngươi vẫn không thay đổi.

Bách Lý Tỉ ngừng cười, khẽ thở dài:

- Thật ra ta lo ngày hủy diệt lại tái hiện.

Võ Vương Bách Lý Chiến biến sắc mặt.

Nói đến ngày hủy diệt thì không ai không rung động. Ngày xưa đại lục Thương Khung rộng thênh thang, cường giả như mây. Sau ngày hủy diệt thì chín mươi phần trăm lãnh địa bị yêu thú chiếm lĩnh, trong các đế quốc chỉ còn bốn đế quốc đứng vững, nhân khẩu từ ngàn ức tụt xuống còn mấy chục ức. Xác chết khắp nơi, vô cùng thê thảm.

Hiện giờ hơn hai ngàn năm đã trôi qua, trong nhân loại liên tục sinh ra cường giả, giữa nhân loại và yêu thú đã đến độ cân bằng, võ giả tạm thời quên đoạn lịch sử đau khổ đó.

- Mấy năm gần đây thú triều tập kích càng lúc càng thường xuyên, ta có thể cảm ứng được trong các cấm địa có nhiều yêu thú cấp vương hoạt động thường xuyên. Tuy chúng nó chưa lao ra ngoài cấm địa nhưng không ai biết có khi nào ngày hủy diệt đó lại xảy ra lần thứ hai không.

- Ngày càng đông cường giả võ giả trong đế quốc, nhưng vì chém giết với yêu thú, hai bên hận thù nhau, đã chết rất nhiều người. Nếu ngày hủy diệt lại đến, chưa chắc chúng ta ngăn cản được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio