Nhìn Hạ Toa ngủ say , Tiêu Thần khom người nhẹ nhàng vuốt ve một chút gương mặt của cô , có chút do dự, hắn nghĩ ở bên cạnh cô, nhưng là hôm nay có một hội nghị rất quan trọng không thể không tham dự .
" Ở công ty có chuyện anh hãy đi về trước đi, không cần lo lắng cho em." Hạ Toa dụi mắt, nhìn Tiêu Thần ngồi ở bên giường , nhẹ nhàng cười một tiếng, mặc dù Tiêu Thần nói điện thoại rất nhỏ, nhưng là cô vẫn là nghe đến.
"Không có việc gì, vẫn còn thời gian." Thấy Hạ Toa tỉnh lại, Tiêu Thần đứng dậy đi vì Hạ Toa rót một chén nước, đỡ cô lên, đem nước đưa qua.
“ Tôi tới đây, mang theo đồ ăn sáng cho hai người đây." Hàn Dạ từ ngoài cửa đi vào, thấy Hạ Toa tỉnh, cầm đồ ăn trong tay quơ quơ, hướng về phía hai người nói.
"Hạ Toa lát nữa còn phải thử máu, không thể ăn." Tiêu Thần liếc Hàn Dạ một cái , đã dặn dò hắn, còn như vậy không có đầu óc.
"A, tôi quên rồi." Hàn Dạ cười hắc hắc, đặt đồ ăn sáng trên bàn nhỏ, lấy ra một xuất không lịch sự ăn.
" Cậu cả ngày hôm qua chưa ăn sao? Tướng ăn khó nhìn như vậy." Thấy dáng vẻ Hàn Dạ cơ hồ ăn như hổ đói , Tiêu Thần không khỏi nhíu nhíu mày, mở miệng nói.
" Cậu nói đúng rồi đấy, ngày hôm qua ăn không ngon , ngủ không tốt." Hàn Dạ vừa nói, vừa nhìn Tiêu Thần .
"Là em không tốt, hại mọi người lo lắng." Người nói vô tình người nghe cố ý, nghe Hàn Dạ vừa nói như thế, Hạ Toa tự nhiên hiểu, có chút ngượng ngùng nhìn Hàn Dạ nhỏ giọng nói.
"Đừng để ý đến hắn, một ngày không ăn không chết được." Thấy Hạ Toa có chút áy náy , Tiêu Thần vội an ủi, hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Dạ.
" Hạ Toa, anh đang giảm cân , chỉ là thật sự đói quá chịu không được , cho nên tính toán ăn xong lại tiếp tục giảm cân." Thấy sắc mặt Hạ Toa còn tái nhợt, Hàn Dạ cầm lên khăn giấy xoa xoa tay, đi tới bên giường hướng về phía Hạ Toa hì hì cười một tiếng giải thích.
"Thúi chết, đi đánh răng đi." Tiêu Thần có chút chán ghét nhìn Hàn Dạ, lấy tay không ngừng vung.
"Ừ, anh đi đánh răng, sau đó đưa em đi kiểm tra, cậu có thể trở về công ty đi." Hàn Dạ đi vào phòng rửa tay, vẫn không quên thò đầu ra hướng về phía Tiêu Thần kêu la.
" Anh họp xong lại tới thăm em ." Nhìn bộ dạng Hàn Dạ, Tiêu Thần căn bản không có phản ứng đến hắn, lôi kéo tay Hạ Toa nói qua.
" Ừ , đi đi, anh đi đường cẩn thận." Hạ Toa gật đầu một cái, dặn dò .
"Tên kia đi rồi à ?" Hàn Dạ từ phòng rửa tay đi ra, cũng không có thấy Tiêu Thần, hỏi thăm.
"Vâng , mới vừa đi." Hạ Toa gật gật đầu nói, Tiêu Thần đối với cô thật tốt, nhưng họ gặp nhau quá muộn, mặc dù cô và Tần Lạc coi như là chia tay, nhưng Tần Lạc dù sao cũng đã mọc rễ trong lòng cô , muốn hoàn toàn nhổ không phải chuyện dễ dàng.
"Tần Lạc rất lo lắng cho em , anh biết em bây giờ không có biện pháp tiếp nhận hắn, nhưng hãy cho anh ấy một cơ hội đi ." Hàn Dạ đi tới ngồi xuống một bên, nhìn Hạ Toa, không khỏi lại thay Tần Lạc nói tới nói lui.
"Em biết ngày hôm qua là anh và anh ấy đã cứu em, Tiêu Thần cũng không có giấu giếm, nhưng mà em cần một ít thời gian để điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, giữa em và anh ấy vấn đề không chỉ là bởi vì anh ấy đính hôn." Tần gia không phải cô có thể với tới , Tần Lạc cũng không phải giống như trước kia nữa rồi, sự chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, trong phim truyền hình thần tượng vẫn thường diễn những cảnh như vậy , nhưng trong cuộc sống gặp phải chuyện như này, làm sao có thể dễ dàng giải quyết đây?
"Anh cũng biết , gia đình bọn anh như vậy, đúng là ngay cả hôn nhân của mình cũng không biện pháp làm chủ, người khác thấy bọn anh sống thoải mái như vậy, nhưng cũng chỉ có tự bọn anh mới có thể hiểu được cuộc sống của mình như thế nào ." Lời này người khác nghe có lẽ sẽ cảm thấy rất kiểu cách, nhưng sự thật chính là như vậy, bọn họ thật ra thì rất khổ ép.
"Vâng , em có thể hiểu, cho mọi người một chút thời gian thôi. Anh lấy xe lăn tới , đẩy em đi kiểm tra thôi." Hạ Toa gật đầu một cái, ngăn trở Hàn Dạ đang định tiếp tục nói xuống.
" Ừ, đầu gối em thế nào?" Hàn Dạ vừa chuẩn bị xe lăn, vừa hỏi thăm.
"Khá hơn một chút rồi, em chính là lười a!" Hạ Toa cũng không có chờ Hàn Dạ tới đây đỡ mình, đã xuống giường đi, cười duyên nói.
"Em ngồi cẩn thận, anh đẩy nhanh nhé ." Hàn Dạ đem Hạ Toa đẩy tới trong hành lang, hướng về phía Hạ Toa dặn dò một câu, tăng nhanh tốc độ , ở trong đám người mạnh mẽ chạy tới , cũng may không có nhiều người , nếu không chắc chắn sẽ đụng người .
" Anh điên à , sao chạy nhanh thế ?." Rốt cuộc ngừng lại, Hạ Toa lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực của mình, quay đầu lại đối với Hàn Dạ khiển trách.
"Chơi xong rồi, không quan trọng." Hàn Dạ mặt không sao cả , nhún nhún vai, hướng về phía Hạ Toa làm mặt quỷ, nhàn nhạt nói qua.