Mấy ngày nay, Thu Linh Tố ước gì ngày ngày có thể núp ở trong nhà liền cửa đều không cần ra , chặt đứt mọi cách thức có thể liên lạc , thật sự quá chán nản, cái tên Lâm Diệp này thật sự là rãnh rỗi quá thể cơ hồ thành người hầu của cô giờ, cũng không biết hắn cho boss thuốc mê gì mà có thể lại làm quản lý ở trong công ty , cả ngày dây dưa không nghỉ.
"Hạ Toa, bạn có thể nói với hắn một câu hộ mình được không , mình mau phiền chết rồi, nếu cứ như vậy nữa mình muốn xin nghỉ dài hạn mất ." Thừa dịp đi ra phòng giải khát uống nước , Thu Linh Tố hướng Hạ Toa ảo não nói.
"Ban nói Lâm Diệp hả , mình thấy hắn giống như rất thích bạn." Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Thu Linh Tố , Hạ Toa khẽ cười lắc đầu một cái, trong công ty này chỉ cần liếc mắt ai cũng đều nhìn ra , Lâm Diệp rất thích Thu Linh Tố .
"Hắn thích mình , sẽ không á..., hắn là thích bạn thân của mình nhưng bạn ấy đã chuyển ra nước ngoài ." Thu Linh Tố lắc đầu một cái, phủ nhận.
" Bạn suy nghĩ kỹ một chút, hắn không thích bạn , hắn xin Tiêu Thần cho hắn một cái chức vụ không có thực làm cái gì?" Hạ Toa thản nhiên nói lý do trong đó .
"Hắn chính là vì muốn làm phiền mình , trước kia cũng như vậy." Đối với chuyện này Thu Linh Tố cũng không có suy nghĩ nhiều, thật ra thì cũng không phải lần đầu tiên.
"Vậy cũng tốt, nếu bạn cảm thấy hắn thuần túy là vì trêu đùa bạn vậy không có gì phải nói thêm." Hạ Toa lắc đầu một cái, đem cái ly bỏ vào trong quầy, xoay người đi ra ngoài.
"Chị Hạ Toa ." Lâm Diệp nhìn Hạ Toa đi tới nơi, ngọt ngào kêu một tiếng, đi vào.
"Anh lại tới làm gì ?" Thấy Lâm Diệp đi vào, Thu Linh Tố có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm.
“ Anh tới uống trà ." Lâm Diệp cười nhạt, đi tới máy pha coffee rót cho mình một ly cà phê.
"Vậy anh uống đi, tôi đi trước ." Thu Linh Tố uống xong , xoay người phải đi.
"Đừng đi, chẳng lẽ giữa chúng ta không có gì để nói sao?" Còn chưa chờ Thu Linh Tố đi tới cửa, Lâm Diệp một cái lắc mình chắn ở cửa, có chút bất đắc dĩ nhìn Thu Linh Tố.
"Giữa chúng ta cũng là quan hệ bạn bè bình thường, thỉnh thoảng ăn cơm nói chuyện phiếm không phải là không thể được, nhưng anh xem anh bây giờ theo tôi tới tận công ty , thật quá mức có phải không?" Nhìn vẻ mặt đầy uất ức của Lâm Diệp , Thu Linh Tố ước gì có thể xông lên đánh hắn mấy đấm ,làm cho cuộc sống của mình vốn yên tĩnh giờ rối tinh rối mù không nói, hoàn hảo cứ như chính mình thiếu hắn.
"Anh biết rõ , nhưng ở nơi này anh chỉ có một mình em là bạn không phải sao?" Nhìn Thu Linh Tố không vui , Lâm Diệp ngược lại nháy mắt, làm bộ đáng thương nhìn cô.
"Được rồi, được rồi, bộ dạng đáng thương của anh cho ai nhìn đây? Tôi không chịu nổi ." Đối mặt với ánh mắt vô tội của hắn , Thu Linh Tố có chút cảm thấy lạnh đến buồn nôn, dù gì cũng hai mươi tuổi rồi , giả vờ vô tội cái gì , giả vờ đáng thương cái gì .
"Vậy cũng được, em mau lên, anh về phòng làm việc ." Lâm Diệp nói xong, mở cửa, ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
"Nếu anh nhàn rỗi như vậy, vậy giúp tôi sửa sang lại tài liệu đi ." Nhìn Lâm Diệp ra vẻ đáng thương , Thu Linh Tố có chút không nhịn được, nói theo .
"Được, được." Nghe được Thu Linh Tố vừa nói như thế, Lâm Diệp mới vừa rồi còn mặt buồn bực bây giờ đã đổi lại một khuôn mặt tươi cười, lấy lòng đi theo sau lưng Thu Linh Tố , muốn nhiều nịnh hót có nhiều nịnh hót.
Đi ở trong hành lang , Thu Linh Tố cảm thụ ánh mắt đố kỵ của những người đó , thật là có khổ không thể nói, ai thèm thì đến mà mang đi, cô thật đúng là không lạ gì đấy.