Nhìn một bàn tràn đầy món ăn, Tống Nghệ Linh mặt đầy hâm mộ nhìn Hạ Toa, tay nghề nấu ăn của cô cực kém vì vậy cô sẽ không có nấu cơm . Trước kia ngay cả đồ điện cũng không dám đụng. Hiện tại có một cô con dâu biết làm cơm , thật sự làm cho người ta vui mừng, hơn nữa mỗi món nhìn qua trông có vẻ rất ngon .
"Ông xã, anh mau đến xem này, Hạ Toa nấu đồ ăn trông rất ngon ." Tống Nghệ Linh có chút kích động gọi Tiêu Quỳnh đang từ trên lầu đi xuống . Cô vốn cho là làm năm ba món ăn là cùng , dù sao hiện tại con gái biết nấu ăn cũng không nhiều lắm, tự mình nấu mỳ ăn liền không chết đói là tốt rồi.
"Thật phong phú , Tiêu Thần chính là so với tôi có phúc khí a." Tiêu Quỳnh có chút bất đắc dĩ nhìn Tống Nghệ Linh đứng ở bên cạnh mình cảm thán.
"Thật ra thì, những thứ này…" Hạ Toa có chút ngượng ngùng nhìn ba mẹ Tiêu Thần muốn giải thích một chút, nhưng mới vừa mở miệng liền bị Tiêu Thần cắt đứt.
"Những thứ này chỉ là chút lòng thành ..., Hạ Toa học qua nấu nướng , rất đặc biệt đấy ạ!" Tiêu Thần hướng về phía Hạ Toa nháy nháy mắt, có chút khoe khoang nói.
"Con trai, con thật là may mắn, mẹ thật hâm mộ con !" Tống Nghệ Linh nghe Tiêu Thần vừa nói như thế, trong lòng rất là vui vẻ, thật ra thì cha mẹ cũng không có yêu cầu gì nhiều , chỉ hi vọng con cái bình an lớn lên, nghe lời hiểu chuyện, tìm được một người yêu mình vượt qua cả đời là tốt.
"Anh xem em cũng có thể đi học một lớp dạy nấu ăn ." Tiêu Quỳnh đi tới mép bàn ngồi xuống, cười hì hì nhìn Tống Nghệ Linh nói.
"Em mới không đi đây? Anh làm cho em ăn là được ." Tống Nghệ Linh liếc Tiêu Quỳnh một cái , hừ lạnh một tiếng, cô mới không có ngu như vậy đây? Có ăn sẵn , cô mới không đi học đây?
"Thật ra thì những thức ăn này là Tiêu Thần làm." Nhìn hai người cãi vã , Hạ Toa vẫn là nhịn không được nói ra.
"Cái gì?" Tiêu Quỳnh và Tống Nghệ Linh vẻ mặt không tin nhìn Hạ Toa, cái này lại là Tiêu Thần làm, ai tin a, bọn họ cũng không tin tưởng Tiêu Thần chưa bao giờ xuống phòng bếp đột nhiên sẽ làm ra nhiều món ăn ngon như vậy .
"Con trai , có phải thật vậy hay không?." Tống Nghệ Linh có chút tò mò nhìn Tiêu Thần xác nhận .
"Mẹ, mẹ xem con trai của mẹ sẽ biết làm món ăn sao?" Tiêu Thần nhìn Hạ Toa thở dài, lắc đầu một cái, quay đầu cùng mẹ mình mắt lớn trừng mắt nhỏ nói.
"Thật đúng là không giống." Hai người bộ mặt phớt tỉnh nhìn nhau còn một lát, Tống Nghệ Linh nhàn nhạt mở miệng nói qua.
"Bác trai , bác gái , những món ăn này thật sự đều là Tiêu Thần làm, hơn nữa ở thành phố cũng là anh ấy chăm sóc cháu . Cháu đại khái cũng giống như bác gái , không quá am hiểu những thứ này. Mặc dù cũng đi học qua lớp dạy nấu ăn nhưng không có học được mấy món , hơn nữa những món ăn này cháu cũng không bản lĩnh nấu . Cháu rất vui khi hai bác cũng không có ghét bỏ cháu, cháu cũng biết rõ Tiêu Thần làm như vậy là vì để cho cháu ở trước mặt hai bác biểu hiện tốt hơn một chút, để cho hai bác càng thêm yên tâm một chút." Chuyện ngày hôm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng quả thật có dao động qua, lúc Tiêu Thần nói buổi tối muốn ở nhà nấu cơm , cô cũng đã đoán ra mục đích của hắn rồi. Cô biết đây tất cả cũng là vì tốt cho cô , là muốn cho cha mẹ hắn càng thêm thích cô, nhưng cô là người cố chấp, cũng không muốn vì lấy lòng cha mẹ hắn mà nói dối.
"Hạ Toa, bác thật sự không có nhìn lầm cháu , thật ra thì những món ăn này rốt cuộc là ai làm cũng không quan trọng, quan trọng là Tiêu Thần có nguyện ý vì cháu thay đổi, có thể nấu ăn hay không thì có quan trọng gì đâu? Không cần để ý nhiều như vậy, bác biết rõ hôm nay cháu bị uất ức, nhưng là hai bác nhất định đứng ở bên cháu . Hai chúng ta cũng hi vọng hai đứa về sau sống thật vui vẻ.
"Cám ơn ba, cám ơn mẹ!"Tiêu Thần cảm kích nhìn ba của mình, hắn không nghĩ ba mình luôn luôn nghe lời bà nội thế nhưng lần này lại đứng ở bên cạnh hắn . Hắn phí hết tâm tư làm ra một bàn ăn này thật ra thì chính là vì lấy lòng ba mẹ của mình, hi vọng bọn họ không cần bởi vì chính mình và bà nội mà thay đổi cách nhìn về Hạ Toa .
Hạ Toa không nghĩ tới Tiêu Quỳnh sẽ nói như vậy, cô vốn cho là bọn họ sẽ có một chút thất vọng, nhưng không nghĩ tới ba của Tiêu Thần thế nhưng lại như vậy an ủi cô, thật để cho cô có chút không tưởng được, nhớ tới thái độ của bà nội Tiêu Thần ,Hạ Toa không khỏi ở trong lòng thở dài, người với người chênh lệch tại sao lớn như vậy chứ?