Ngồi trên xe Hummer của mình, Tôn Vĩnh Nhân xem ra đã khá hơn một chút, gã định dùng một ly rượu vang đỏ, nhưng Tôn Vĩnh Nhân vừa nhìn thoáng màu đỏ thắm chỉ đành lắc đầu cự tuyệt, một màn lúc nãy khiến gã bị kích thích không nhỏ, rượu màu đỏ rất dễ tưởng tượng đến máu tươi, điều này khiến gã tạm thời có một loại cảm giác sợ hãi đối với rượu.
Diệp Thiên Vân cầm thanh đao Nhật Bản kia trong tay, thanh đao này rất sắc bén, chỉ có điều hình thức lại khó coi, hắn quan sát cẩn thận gỉ sắt trên vỏ đao, đao dùng chắc đã hơi lâu năm, nhưng lưỡi đao vẫn sắc bén vô cùng.
Bây giờ Tôn Vĩnh Nhân mới bắt đầu nhìn chằm chằm vào thanh đao, gã rút đao ra nhìn nhìn, lúc lâu sau gã mới nói không chắc chắn lắm: "Thanh này hẳn là đao Muramasa, trong nhà tôi cũng có một thanh, không ngờ trên người gã ma cà bông kia còn có món hàng này!"
Muramasa là tên của đao, từng bị coi là yêu đao, các thủ lĩnh thời Mạc phủ Tokugawa đều chết hoặc bị thương dưới đao Muramasa cho nên lúc ấy Mạc phủ Tokugawa đã liệt Muramasa vào đao cấm, già trẻ cả nước không dám dùng Muramasa nữa. Về sau trong giai đoạn Nhật Bản duy tân biến pháp. Có vài chí sĩ duy tân rất thích dùng Muramasa. Nhưng Muramasa không còn khôi phục địa vị xứng đáng của nó nữa.
Diệp Thiên Vân cũng nghe qua không ít truyền thuyết về thanh đao này, bởi vậy mở miệng nói: "Đao có điểm tà khí cũng tốt, như vậy mới có lực sát thương!"
Hummer thân dài có thể ngồi mấy chục người, bởi vậy ba người ở trong xe có vẻ hơi trống trải, George hớp một ngụm rượu nói: "Anh bạn, mặc dù lời tôi nói không hay lắm, có điều tôi vẫn muốn khuyên cậu trở lại Trung Quốc, ở đây cậu không thể nào đối kháng với bọn họ được".
Diệp Thiên Vân nghe xong trầm mặc không nói, bây giờ hắn đã hoàn thành gần xong mọi chuyện, mặc dù Thường Đại Hải vẫn chưa biết thế nào, có điều thương thế của hắn cũng không có khả năng hồi phục trong vài tuần, nhiệm vụ của Bát Cực Môn cho dù hoàn thành, thì đó cũng coi như là lần đầu giao dịch. Cục diện đều có lợi là chuyện mà tất cả mọi người đều muốn, bây giờ trở về cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
George tưởng là đã thuyết phục được hắn, càng cố gắng nói: "Chúng tôi có Hắc Thị Quyền Tái ở khắp thế giới, mà riêng tôi vô cùng muốn cho cậu tới tham gia trận đấu của chúng tôi".
Diệp Thiên Vân có chút nghi ngờ nói: "Ai đánh mà chẳng được, vì sao lại chỉ muốn tôi tham gia?"
George khẽ mĩm cười nói: "Đương nhiên khác chứ, khán giả chỉ thích xem thứ đẳng cấp, hiểu chưa? Mặc dù ai cũng có thể tham gia, nhưng mấu chốt là có thể đánh có phong cách, khiến tất cả mọi người đều thỏa mãn không thôi. Tôi không muốn thứ một tay tôi vất vả tạo dựng lên lại bị hủy diệt".
Diệp Thiên Vân cũng rất đồng ý. Những trận đấu hắc quyền chính là chỗ để người ta tìm kiếm sự kích thích, không có đẳng cấp sẽ khiến người xem dần dần bỏ đi, bởi vậy hắn gật đầu nói: "Tôi cũng muốn tham gia thi đấu, có điều chuyện của tôi rất nhiều, không thể lần nào cũng lên sân được, hơn nữa đối thủ cũng không được chọn người kém cỏi, bởi vì ý định ban đầu của tôi là trao đổi, là luận bàn, chứ không phải là tham gia loại giết chóc không có ý nghĩa".
George nói đầy vẻ thông cảm: "Tôi có thể hiểu ý cậu. Bản thân tôi cũng phát triển mục tiêu này, bởi vậy hai chúng ta có thể hợp tác".
Tôn Vĩnh Nhân cười hắc hắc nhích tới cạnh Diệp Thiên Vân một chút nói: "Vậy tôi có thể kiêm chức người đại diện cho cậu, giúp cậu quản lý thu nhập cá nhân miễn phí, như vậy thì tôi đã có một công việc không tệ rồi, chỉ cần cậu cấp tiền để tôi sống phóng túng thì tốt rồi!"
Diệp Thiên Vân có chút nghi ngờ nói: "Cậu ở đó làm gì?"
Tôn Vĩnh Nhân kích động nói: "Anh đánh quyền tôi có thể xem miễn phí, hơn nữa tôi rất quen thuộc đối với phương diện tài chính, như vậy bố tôi sẽ không bảo tôi quan lý khu vực của gia tộc nữa".
Diệp Thiên Vân cười, suy tính của Tôn Vĩnh Nhân cũng không tệ lắm, lấy mình làm bia đỡ đạn, hắn nghĩ một chút cũng định đồng ý với ý kiến này. Nếu như thế sau này có thể biết thêm nhiều võ kỹ, bởi vậy mở miệng nói: "Được rồi, cứ quyết định như thế đi!" Tôn Vĩnh Nhân nghe xong thở phào một cái, nở nụ cười.
George nghe xong trên mặt lập tức nở nụ cười, gã thừa dịp đang vui vẻ nói: "Vậy chúng ta ký một tờ thỏa thuận, sau này cậu sẽ trở thành quyền thủ mời riêng của chúng tôi".
Diệp Thiên Vân vẫn bình tĩnh nói: "Tôi còn hy vọng tôi có quyền tự do lựa chọn. Nếu có cao thủ có thể thông báo cho tôi biết".
George xem như chuyện dĩ nhiên: "Chuyện này rất công bình, hai hướng lựa chọn, mỗi trận đánh của cậu tôi đều đưa thêm cho cậu chút phí tổn, cậu thấy sao?"
Diệp Thiên Vân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cứ như vậy hai người ký vào tờ thỏa thuận ở trên xe, cả quá trình chỉ có mười phút.
Hai người về tới khách sạn, phát hiện Dương Thiên Long đang ngồi xem TV trong phòng, Tôn Vĩnh Nhân nói rất hưng phấn: "Lão Dương, tôi tìm được công việc mới rồi, lúc nãy anh không đi. Rõ ràng đã bỏ lỡ cảnh rất đặc sắc".
Dương Thiên Long nhìn bộ dáng đắc ý Tôn Vĩnh Nhân một lúc, khẽ mỉm cười nói: "Không sao, chỉ là xử lý một chút chuyện thôi mà". Nói xong gã lại nói với Diệp Thiên Vân: "Tôi định rời nước Mỹ, sáng ngày mốt sẽ xuất phát".
Diệp Thiên Vân ngồi lên ghế sa hỏi: "Anh định đi đâu?" Nguồn tại ện FULL
Dương Thiên Long chần chờ một chút mới nói: "Canada hoặc Mexico! Bây giờ công ty đang lùng tìm khắp nơi, càng ngày càng dễ bị phát hiện, vậy chi bằng sớm rời đi".
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng màn hình TV nói: "Vậy anh định sau này không làm dong binh nữa à?"
Dương Thiên Long "Ừ" một tiếng nói: "Thật ra trước kia tôi cũng là được người khác dẫn vào nhóm này, mà bây giờ người dẫn tôi gia nhập đã xuống mồ, nếu tôi tiếp tục làm, vậy có lẽ cũng sẽ như hắn. Cho nên tôi quyết định thu tay lại, tìm một chỗ bất kỳ làm người thường là được rồi".
Xem ra gã có chút thất vọng với nhóm này. Thu tay lại cũng không đơn giản như thế, Diệp Thiên Vân "Ừ" một tiếng nói: "Chúng tôi cũng định hai ngày sau lên đường về nước, nếu anh không có chỗ nào đi có thể đến chỗ tôi chơi một vòng, đến lúc đó hãy quyết định sẽ đi đâu!"
Dương Thiên Long nghe xong không nói gì cả, xem ra cũng đang suy nghĩ.
Diệp Thiên Vân ngồi trên ghế salon nghĩ rất nhiều chuyện. Ân oán với Trạc Cước Môn cũng không rõ ràng cho lắm, sự tình cũng vì thời gian trôi qua mà dần lắng lại, có thể nói bây giờ chính là thời cơ tốt. Lần này xuất ngoại chơi một vòng lại giết không ít người, nhân mạng trong tay từ ít dần dần tăng thành nhiều, hai ngày nay lại chọc đến gia tộc Onassis, tiếp tục nán lại ở nước Mỹ cũng sẽ không được yên, chi bằng trở về thì tốt hơn, hơn nữa lần này ký hợp đồng xong thì có thể tiến hành giao thủ với đấu thủ của các quốc gia ở ngay trong nước.
Dương Thiên Long cân nhắc xong, ngẩng đầu lên nói: Tôi cũng muốn về nước xem thử, có điều sẽ không gây thêm phiền toái gì cho cậu chứ!"
Diệp Thiên Vân khẽ mĩm cười nói: "Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu!"
Trong hai ngày này, Diệp Thiên Vân đi thăm Harrison, được tiếp đãi rất nhiệt tình, không có việc gì thì luyện Thiết Sa Chưởng, hiện tại khôi phục rất nhanh. Ngay sau đó lại đi xem quyền ở chợ đêm một chuyến cùng George. DuPont tới cáo biệt. Cuối cùng lại bái phỏng Lâm Thanh Hoành, nói chuyện phiếm, chủ yếu là bây giờ căn bản không có tung tích của Thường Đại Hải để tìm ra, nước Mỹ lớn như vậy muốn tìm một người thật không dễ dàng. Lâm Thanh Hoành còn phải nán lại ở đây một thời gian, gã một mực chờ Thường Đại Hải xuất hiện.
Diệp Thiên Vân có một loại dự cảm, có thể là Thường Đại Hải lúc về nước sẽ tìm mình, có điều hắn cũng không lo lắng, Thường Đại Hải thua ở ý chí, dù đánh một trăm lần cũng không thể chiến thắng cảm giác sợ hãi mình của gã.
Cuối cùng Diệp Thiên Vân đặt ba cái vé máy bay, Dương Thiên Long cũng có cách của mình, gã nếu muốn làm một cuốn hộ chiếu giả quả thực rất dễ dàng.
Tóm lại hai ngày qua làm rất nhiều việc.
Ba người đều ở trong khách sạn thu dọn hành lý, buổi tối đã ngồi máy bay về nước rồi.
Tôn Vĩnh Nhân vừa xếp quần áo vừa nói: "Chúng ta còn chuyện gì chưa xử lý không? Bây giờ nếu đi sau này không biết lúc nào mới có thể quay lại".
Diệp Thiên Vân nghĩ một lát rồi nói: "Chuyện cần làm đã giải quyết xong rồi, tôi chẳng nhớ là có chuyện gì chưa xong cả!"
Tôn Vĩnh Nhân lúc đó đột nhiên "Oa" một tiếng nói với Diệp Thiên Vân: "Tôi nhớ rồi, chúng ta còn có một người bạn chưa gặp. CRYSTAL còn nhớ chứ: 'chúng ta cùng đi dạo một vòng San Francisco nha', có điều vẫn chưa gặp nàng, cậu còn nhớ nàng đã cưỡng hôn cậu không!"
Dương Thiên Long nghe thế cũng dừng tay, sắc mặt cổ quái nói: "Bị cưỡng hôn à?"
Trong phòng tổng cộng ba người, Diệp Thiên Vân bây giờ vô cùng xấu hổ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Vĩnh Nhân, sau đó quay đầu cười nói: "Hắn hay nói giỡn lắm!"
Tôn Vĩnh Nhân cũng gượng cười mà phụ họa nói: "Đúng thế, tôi hay nói giỡn". Nói xong gã tựa hồ nhớ ra cái gì đó có chút không cam lòng nói: "Bây giờ trong lòng tôi rất khó chịu, gã chó đẻ của Onassis, ngày đó rõ ràng dám cướp xe chúng ta, tôi quả thực nuốt không trôi cục tức này!"
Dương Thiên Long nghe xong mở to mắt nói: "Anh nói là gia tộc Onassis sao? Các người sao lại trêu chọc bọn họ?"
Tôn Vĩnh Nhân liếc xéo gã nói: "Không có quan hệ gì với tôi cả, cũng là do việc tốt của anh và Diệp Thiên Vân đó, tôi chỉ là chịu thay anh mà thôi, anh cũng không cần cảm ơn tôi!"
Dương Thiên Long nghe xong mới nhớ tới chuyện ngày đó, sắc mặt trở nên âm tình bất định nói: "Hóa ra là bọn họ, tôi càn rỡ ở quyền trường như vậy, tốt nhất chúng ta nên đi nhanh!"
Tôn Vĩnh Nhân cười nhạo nói: "Cậu sao lại sợ như vậy chứ, một gia tộc nho nhỏ đã biến cậu thành người nhát gan, dù sao tối nay chúng ta đi rồi, không bằng ban đêm tôi gửi bọn chúng một thứ khiến bọn chúng nhớ mãi không quên!"
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng hán tử đột nhiên dũng mãnh phi thường có chút mờ mịt: "Anh rốt cuộc định làm gì?"
Tôn Vĩnh Nhân cười cười nói: "Đến lúc đó khắc hiểu".
Bóng đêm mênh mông, ba người Dương Thiên Long, Diệp Thiên Vân, Tôn Vĩnh Nhân ngồi trên máy bay về nước, đám nhân viên của mười hai công ty con Onassis đang túm tụm dưới lầu.