Hàn Băng sau khi nghe âm thanh đó, lập tức thu hồi động tác, nhanh chóng tạo khoảng cách cùng Diệp Thiên Vân, nàng có phần giật mình mà nói: "Ba! Tại sao lại tới đây, không phải là ba phải đi làm sao?"
Nhưng Diệp Thiên Vân lại không nhận ra điều gì khác lạ, hắn đánh giá người đàn ông trung niên trước mặt. Vóc người cũng không cao lắm, có dáng dấp thư sinh, trên mặt không để râu, trông rất nho nhã, có vài phần giống với Hàn Băng, nhất là hai con mắt cùng cái mũi. Nếu như không phải Hàn Băng gọi hắn là ba, thì căn bản là khó có thể nhìn ra tuổi hắn đã lớn như vậy. Đánh giá xong ba của Hàn Băng lại quan sát hai quân nhân ở phía sau, thì bỗng phát hiện có một người là võ giả.
Ánh mắt của ba Hàn Băng cũng nhìn thẳng vào Diệp Thiên Vân, sau đó đôi mắt híp lại. Sắc mặt có phần dọa người, nhưng đột nhiên hắn mỉm cười nói: "Tiểu huynh đệ là huấn luyện viên nơi này sao?" Trong khi hắn nói chuyện thì ngón tay không ngừng cử động. gây cho ta một cảm giác bị áp lực, giống như thế cuộc bị hắn nắm trong tay.
Diệp Thiên Vân vẫn cảm thấy bối phận này không đúng lắm, nhưng vẫn gật đầu xem như đáp lại, sắc mặt vẫn bình thường. Nhưng mà hắn cảm nhận được khí thế toát ra từ ba Hàn Băng, loại khí kiêu hùng thế này cũng từng xuất hiện ở trên người Diêm Phong.
Hàn Băng hồi lâu mới từ giật mình tỉnh táo lại, nàng nghi hoặc hói: "Ba làm sao mà tìm được đến nơi này vậy?"
Ba Hàn Băng cười cười, nói: "Không phải con đã nói tới Thành Phong võ quán luyện Hình Ý Quyền sao, hôm nay là sinh nhật của con, ba cố ý sớm trở về để qua đón con".
Hàn Băng nghe xong trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười, nói: "May là ba còn nhớ tới. Đã bốn năm rồi con không tổ chức sinh nhật".
Diệp Thiên Vân cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, hôm nay là sinh nhật của Hàn Băng, bởi vậy hắn mỉm cười nói: "Vậy, chúc cô sinh nhật vui vẻ! Hôm nay cũng không nên vất vả luyện tập nữa, sớm trở về nghỉ ngơi đi nha!"
Hàn Băng mới thoát khỏi sự xấu hổ vừa rồi, nàng gật đầu, sau đó mới giới thiệu với ba nàng: "Đây là bạn cùng trường của con, công phu của hắn rất tuyệt, hơn nữa lại đảm nhiệm huấn luyện viên trong võ quán này".
Mà ba của Hàn Băng cũng nghiêm mặt nói: "Chào cậu! Tôi là Hàn Tông Nhân, rất vui khi được làm quen với cậu". Vừa nói vừa vươn tay ra.
Hai người bắt tay. Hàn Tông Nhân đôt nhiên gia tăng lực độ, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân.
Cổ tay Diệp Thiên Vân đột nhiên run lên, cả tay giống như là cá chạch trượt ra khỏi tay của Hàn Tông Nhân, hắn cười nhẹ một tiếng, nói: "Chào ngài, vậy thì tôi không quấy rầy nữa". Hắn cũng không muốn cùng người khác tranh đấu trong trường hợp này, hơn nữa đối thủ lại là ba của Hàn Băng, cho nên cũng không có phản kích.
Trong mắt Hàn Tông Nhân hiện liên sự kỳ dị, hắn đưa tay cản lại, nói: "Cậu quen biết Băng Băng lại là bạn học, vậy cùng nhau về nhà ăn bữa cơm nha!" Nói xong liếc nhìn Hàn Băng.
Hàn Băng không nói gì, nhưng mà sắc mặt lại đỏ lên. Có thể là do luyện tập hơi mệt mỏi, nhìn qua như quả táo chín mọng, mà dường như trong lòng nàng cũng có tâm sự, cũng không phát hiện ra Hàn Tông Nhân đang âm thầm quan sát.
Diệp Thiên Vân cũng không tiện từ chối, hắn gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền rồi".
Hàn Tông Nhân cười ha hả nói: "Không nên khách khí, bằng hữu của Băng Băng rất ít, rất khó tìm được một bằng hữu không tồi".
Diệp Thiên Vân cùng Hàn Băng thay y phục rồi cùng Hàn Tông Nhân xuống lầu, bước lên một chiếc xe quân đội.
Ước chừng mười lăm phút sau, xe chạy tới một quân khu trong đại viện, Diệp Thiên Vân quan sát một lát, nơi này không phải là địa phương lần trước đưa Hàn Băng trở về, ở bên trong toàn bộ là biệt thự cao tầng. Bên ngoài được vây lại bởi hàng rào bảo vệ màu xanh biếc, mặc dù thoạt nhìn thì không có gì nhưng bảo vệ ở cổng lại cho thấy nơi này quả thật bất phàm.
Mấy người vào nhà Hàn Băng, Diệp Thiên Vân không kìm được mà nhướng mày, hắn không ngờ trong nhà Hàn Băng còn có khách, vốn chỉ muốn cùng bọn họ ăn bữa cơm thường. Vì vậy không khỏi sinh ra cảm giác bị lừa.
Sau khi Diệp Thiên Vân vào phòng lập tức quan sát, vị khách này chừng hai sáu đến hai bảy tuổi. Đồ mặc trên người vừa nhìn là biết hàng cao cấp, hơn nữa trong tay còn mang theo đồng hồ vàng chói lọi, biểu hiện tầng lớp xuất thân. Làm cho Diệp Thiên Vân không nhịn được mà cảm thấy thấp kém hơn. Hắn lập tức minh bạch, hiểu ra mục đích mời mình tới của Hàn Tông Nhân.
Hàn Băng thấy tên kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt không hài lòng, dường như ấn tượng của nàng đối với vị khách này không tốt lắm, bởi vậy nàng nói với Diệp Thiên Vân: "Anh ngồi đây một lát, tôi thay quần áo xong sẽ đi xuống". Nói xong cũng không thèm để ý tới vị khách kia, mà đi thẳng lên lầu.
Hàn Tông Nhân đi tới, nhiệt tình nói: "Lưu Khải. Cháu tới đã lâu rồi à?"
Lưu Khải thong dong đứng lên. Lễ phép nói: "Vâng ạ! Cháu vừa cùng bác gái nói chuyện phiếm đó!" Hắn vừa nói vừa đánh giá Diệp Thiên Vân.
Hàn Tông Nhân "Ừmh" một tiếng rồi nói: "Ba cháu có khỏe không? Đã lâu rồi không gặp lão. Gần đây bệnh cũ của ông ấy có tốt hơn không?"
Lưu Khải khẽ cười nói: "Ông ấy thân thể vẫn tốt. Mỗi sáng sớm đều tới công viên đánh quyền".
Hàn Tông Nhân chuyển đề tài: "Đây là Diệp Thiên Vân, bằng hữu của Băng Băng. Hai người bọn họ là bạn cùng trường, quan hệ rất tốt".
Sắc mặt Lưu Khải lập tức trở nên âm tình bất định, hắn nhìn lướt qua Diệp Thiên Vân từ trên xuống dưới, thản nhiên nói: "Thật cao hứng khi quen biết anh". Cả bắt tay cũng không thèm.
Diệp Thiên Vân vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra, hắn cũng chẳng muốn cùng tên Lưu Khải này bắt tay, khẽ gật đầu đáp: "Chào anh". Nói xong liền ngồi xuống.
Lúc này Hàn Băng từ trên lầu đi xuống, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, trên trán một làn tóc bay phất phơ, như là có luồng gió đang quyến luyến nàng, cố ý thổi qua mái tóc nàng. Giống như một đóa Bạch Liên Hoa thánh khiết đang ở trong hồ đu đưa theo gió, rực rỡ chiếu rọi. Nguồn tại ện FULL
Lưu Khải nhanh chóng tiến lên phía trước, ôn nhu nói: "Băng Băng, hôm nay em thật là xinh đẹp, anh đặc biệt lựa chọn quà sinh nhật tới tặng em". Nói xong lấy từ trong người ra một cái trâm vàng rực rỡ.
Hàn Băng mỉm cười nhận lấy, nói: "Cảm ơn quà tặng của anh".
Diệp Thiên Vân vì vội vàng đi tới nên chưa kịp chuẩn bị gì, kiểm tra một lượt. Sau đó có phần xấu hổ nói với Hàn Băng: "Hôm nay chúng ta đi vội vàng, tôi không kịp mang theo cái gì, ngày mai bồi thường cho cô vậy".
Hàn Băng mỉm cười tự nhiên, như là trăm hoa đua nở, đôi mắt lóng lánh nhìn Diệp Thiên Vân: "Không sao, chỉ cần anh tới là tốt rồi…". Sau khi nói xong phát hiện trong trong có chút mập mờ, mặt hơi đỏ lên. Lưu Khải nắm chặt bàn tay, oán độc trừng mắt nhìn Diệp Thiên Vân một cái, sau đó tới góc tường gọi điện thoại.
Những ngọn nến sinh nhật được thắp lên, đèn trong phòng lập tức tắt hết, Hàn Băng khẽ nhắm mắt ước một điều ước, đến khi đèn bật lên, thì thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn Diệp Thiên Vân.
Sắc mặt Lưu Khải chuyển sang xanh mét. Hắn nhìn Hàn Băng mà thân thể run lên nhè nhẹ. Hẳn là hắn không ngờ hôm nay nửa đường bỗng nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim, ánh mắt Lưu Khải bây giờ vô cùng dữ tợn, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Thiên Vân.
Ăn xong cơm Diệp Thiên Vân định cáo từ, ở chỗ này quá lâu cũng không tốt, hơn nữa hắn muốn quay về tiếp tục luyện tập, bởi vậy nói: "Tôi còn có ít việc, xin cáo từ trước".
Lưu Khải nghe xong lập tức cười cười nói: "Thật đúng lúc. Tôi cũng đang muốn quay về. Không bằng đi cùng Diệp huynh, tôi có xe có thể tiễn anh một đoạn đường".
Diệp Thiên Vân nhìn sắc mặt hẳn biết là không có chuyện gì tốt lành, nhưng cũng không thèm để ý, cười cười nói: "Không cần đâu, tôi tự mình bắt một chiếc xe trở về là được rồi".
Cha mẹ Hàn Băng cũng không thể giữ hai người lại, nhìn thấy bọn họ ý đã quyết không thể làm gì hơn là gật đầu.
Diệp Thiên Vân đang muốn trở về, không ngờ tên khùng Lưu Khải kia đột nhiên theo hắn đi ra.
Sau khi ra khỏi quân khu đại viện. Nét mặt liền biến đổi, hắn hung dữ nói: "Tiểu tử, tao không quản mày là ai. Mày tốt nhất tránh xa Hàn Băng một chút, nếu không tao sẽ lột da mày ra".
Diệp Thiên Vân nào thèm để ý tới sự uy hiếp của hắn, cau mày nói: "Bằng vào mày ư?"
Lưu Khải nhìn chung quanh một chút rồi ngoắc tay, lập tức từ trong xe tải gần đó đi ra mấy người. Trong tay vũ khí, đám người này vô cùng hung hãn. Cầm đầu là một nam nhân rất béo có cái bụng cực lớn, chống gậy từ trong xe đi xuống, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, nhìn rất có khí thế.
Lưu Khải hắc hắc cười nói: "Nhóc con, mày bây giờ hối hận cũng không còn kịp rồi".
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa không nhịn được mà cười phì một cái, tên mập kia rõ ràng là Hắc Hổ của Trạc Cước Môn, bây giờ còn chống gậy, thoạt nhìn so với trước kia có khí thế hơn nhiều.
Hắc Hổ đi từng bước một tới trước mặt Lưu Khải, vừa cười vừa nói: "Anh nhất định sẽ hỗ trợ chú em, chính là thằng kia sao?" Nói xong liền nhìn về phía Diệp Thiên Vân.
Không thấy còn tốt. Vừa nhìn thấy thì thiếu chút nữa đã sợ vãi ra quần, lần trước hắn bị Diệp Thiên Vân phế đi một chân, không lâu sau đó lại nhận được tin dữ, sáu, bảy đệ tử nội môn của Trạc Cước Môn toàn bộ đã chết trong tay Diệp Thiên Vân, nghĩ lại hắn không nhịn được mà sợ hãi. Cũng âm thầm cảm thấy may mắn là mình mạng lớn.
Sau khi nằm viện một thời gian dài. Trở lại làm nghề này, hắn không ngờ lần này lại gặp phải Diệp Thiên Vân, hắn hung hăng nhả điếu thuốc ra, sau đó quăng trên mặt đất. Đánh mạnh vào Lưu Khải, chửi tục: ", cũng không nhìn xem đó là ai, con mẹ mày lại dám trêu vào, thiếu chút nữa hại chết lão tử, các anh em, đánh con chó Nhật này cho anh!"
Mấy huynh đệ phía sau của hắn cũng sửng sốt một chút, sau đó cũng xông lên đánh. Lưu Khải một thân quần áo xa hoa bị đánh cho rách nát tơi bời, được "nếm" mùi vị côn bổng khiến cho hắn không chịu được mà hét lên thảm thiết