Tiêu Sắt vừa nhìn thấy Mạc Hổ sắc mặt liền trở nên rất khó coi, gã nói khẽ với Diệp Thiên Vân: "Cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, cậu sao lại xung đột với đệ tử của tiểu sư thúc, cậu đụng chạm với người của Hình Ý Môn, toàn bộ đều là đệ tử của ông ta".
Mạc Hổ âm hiểm cười hắc hắc, cặp mắt trâu của gã nhìn Diệp Thiên Vân từ trên xuống dưới nói: "Nếu không phải ngày hôm qua nghe người ta nói, tôi thật sự không ngờ, hóa ra mấy người sư huynh của tôi đều bị cậu đánh cho tàn phế, nếu tôi sớm biết như thế thì ở quán cơm ngày đó tôi đã không tạm tha cho cậu rồi, tiểu tử, đến đây đi, chúng ta tìm một chỗ luyện thử".
Nói xong gã đưa mắt nhìn về phía sau.
Quả nhiên, hai người tùy tùng ở đằng sau chạy lên, một tùy tùng mắt mở to như mắt chuột cười nói: "Tôi cũng không muốn nói nhiều với cậu, nếu có bản lãnh thì luyện thử với Hổ ca của chúng tôi, nếu anh ấy không đánh cậu răng rụng đầy đất, tên của tôi sẽ đọc ngược!"
Tiêu Sắt lạnh lùng nhìn gã nói: "Cậu có thể lăn xa bao nhiêu thì lăn bấy nhiêu, đừng ở chỗ này lấy gậy quậy phân, ngày nào chưa học giỏi, thì vẫn giống như Mạc Hổ thôi!"
Lão Thử Nhãn nghe xong lời này đầu tiên có chút khiếp đảm, có điều sau đó lại nhìn Mạc Hổ một lúc, tựa hồ tăng thêm can đảm, liếc nhìn Diệp Thiên Vân, nhưng không nói gì thêm, chỉ có điều ý khiêu khích trong mắt càng thêm đậm.
Diệp Thiên Vân nhìn mấy gã tôm tép nhãi nhép này, tới Hình Ý Môn đã mười ngày rồi, trong thời gian này luôn đi cạnh Ngũ Vĩ học tập Hình Ý Quyền, cũng không có thời gian giao thiệp với người khác, xem ra mấy người bọn Mạc Hổ căn bản là để mình vào mắt, mặc dù không thích khi dễ người ta, nhưng lại càng không thích bị người ta khi dễ.
Đây là tôn chỉ làm người, bây giờ hợp lúc hẳn là nên lập uy ở Hình Ý Môn, nếu không một vài người thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh sẽ càng kiêu ngạo đắc ý, bởi vậy hắn nhướng mày nói: "Vậy anh cứ tới luyện thử với tôi!"
Lão Thử Nhãn nghe xong nhìn Mạc Hổ, sau đó bước tới một bước nói: "Đừng có nói khác..."
Lời của gã còn chưa nói hết, Diệp Thiên Vân đã tiến lên tung ra một cước, vừa vặn đá vào bụng Lão Thử Nhãn. Một cước này nói nhẹ cũng không nhẹ mà nói nặng cũng không nặng, gã lập tức phun một bụm máu, ngã lăn xuống đất.
Tiêu Sắt và Mạc Hổ đều sửng sốt một chút, đánh người trước mặt mọi người ở trong môn, chuyện này từ trước tới giờ chưa từng có, cho nên nhất thời chẳng biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì, mà Lão Thử Nhãn là xui xẻo nhất, gã bị người ta làm tiêu của quý, giờ khắc này bị một cước kia đá ngã xuống đất không ngừng lăn lộn đau đớn, muốn kêu cũng không kêu được, bộ dạng thê thảm vô cùng.
Mạc Hổ khôi phục tinh thần liền giận dữ, gã hừ lạnh nói: "Diệp Thiên Vân, lần trước nhường cậu. Không ngờ cậu dám động thủ trước mặt mọi người, cậu thật đúng là coi trời bằng vụng, căn bản là không để Hình Ý Môn vào trong mắt. Hôm nay không dạy dỗ cậu, cậu thật đúng là không biết Mã vương gia có mấy con mắt!"
(DG:Mã vương gia là nhân vật thần thoại trong truyền thuyết "Nam du ký", có ba con mắt)
Diệp Thiên Vân hỏi Tiêu Sắt: "Môn quy gì? Tôi sao chưa từng nghe qua vậy?"
Tiêu Sắt nhất thời sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu cười khổ, Diệp Thiên Vân không có sư phụ, nhưng mà lại là người của Hình Ý Môn, tự nhiên thuộc về "Sản phẩm ba không". Từ khi hắn đến Hình Ý Môn cứ luyện công không ngừng, nào có thời gian mà đi xem môn quy gì gì đó, lúc này liền biết Diệp Thiên Vân có chủ ý gì, bây giờ cho dù hắn làm càn, ngoại trừ cười khổ cũng không còn cách nào khác.
Mạc Hổ thấy Tiêu Sắt cười khổ, gã cũng chẳng hiểu, có điều lúc này trong lòng cũng tích hỏa, cho nên ra tay chính là Hoành quyền. Gã không chỉ có thân thể cường tráng, mà lực lượng cũng không nhỏ, giờ phút này đột nhiên ra tay, chính là muốn một quyền hạ uy Diệp Thiên Vân.
Vốn Diệp Thiên Vân đi ra ngoài cũng không tình nguyện cho lắm, bây giờ lại tự nhiên nhảy ra gã nhiều chuyện sao mà không vui cơ chứ, mấy ngày nay có thu hoạch rất lớn. Đang lo không có đối thủ, hắn không né không tránh, xuất ra Băng quyền, dùng cứng chọi cứng.
Sau khi hai quyền chạm nhau Diệp Thiên Vân mới nhìn thẳng vào Mạc Hổ, loại lực lượng này của gã không chỉ vững vàng, mà còn từ trong khung xương dẫn ra một loại kình đạo hung ác, từ trong ra ngoài đả thương người khác.
Mạc Hổ cũng không khá hơn là bao, gã dựa vào thân người cao to, cho nên quyền phong rất cứng, hôm nay lại gặp một quyền cứng hơn, lần này đã kinh qua.
Quyền lực rõ ràng không kém bao nhiêu, điều này khiến hai người lần nữa xem lại đối phương, ánh mắt Mạc Hổ vô cùng dè dặt, gã cười lạnh nói: "Thủ pháp tốt, lần đầu tiên có người có thể cùng tôi phân cao thấp".
Diệp Thiên Vân rất bình thản nhìn gã, nếu như Mạc Hổ nói không phân cao thấp, vậy gã vẫn còn kém hắn rất xa, Loa Toàn kình vẫn chưa xuất ra, một kích này chẳng qua chỉ là dò xét thử.
Tiêu Sắt thấy hai người thật sự giao thủ, gã cũng rất sốt ruột, bởi vậy nói với Mạc Hổ: "Hay là cậu về sớm đi, bằng không tiểu sư thúc sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Mạc Hổ nghĩ một lúc có chút không phục nói: "Mấy sư huynh đệ thân của tôi đều bị hắn đả thương, bây giờ bảo tôi dừng tay có phải hơi muộn không, cho dù hắn vào Hình Ý Môn, tôi cũng phải đấu với hắn một trận!"
Diệp Thiên Vân nghe xong bừng bừng lửa giận, lúc đầu một mình đánh lui sư huynh đệ gã coi như xong, nhưng sau khi vào Hình Ý Môn Phương Nhược Sơn lại cho mình một kiếm, bây giờ lại đến lượt Mạc Hổ giương nanh múa vuốt, xem tính tình hay ho quá đi chứ, hắn không nói lời nào, tiến một bước tới trước người Mạc Hổ, sau khi đứng gần rồi liền quét chân.
Mạc Hổ cũng không đỡ mà trực tiếp xuất ra Pháo quyền, đánh tới mặt Diệp Thiên Vân.
Ưu thế của Diệp Thiên Vân ở trong loại chiến đấu này không một điểm cũng nửa điểm nội công hắn vừa vận xuất tốc độ chân liền tăng nhanh, đá ra ba phát liên tiếp.
Mạc Hổ đánh trúng Diệp Thiên Vân hai quyền, mà Diệp Thiên Vân đá trúng gã ba cước, ưu thế người nào lớn hơn đã có thể thấy rõ.
Diệp Thiên Vân cũng không né tránh, cứ cuồng quét một trận, rất hung hãn, mỗi cước đều trọng kích một bộ vị của Mạc Hổ.
Mạc Hổ cứ bị đánh trúng trong miệng liền không nhịn được phun ra một ngụm máu, có điều ánh mắt của gã càng dữ dằn, nhắm chuẩn đầu Diệp Thiên Vân ra quyền, rất có khí thế liều mạng xem ai cứng rắn hơn.
Hai người giống như Kim cang (lực sĩ Kim cang), xem thử người nào xuống thang trước.
Sau bốn năm giây, ánh mắt Mạc Hổ cũng có chút rã rời, Diệp Thiên Vân không sợ bị đánh, nhưng gã lại không chịu được, mỗi cước đều trọng kích một bộ phận, dù là ai cũng không chịu được, thân thể vừa nghiêng liền ngã quỵ, người run rẩy không ngừng.
Diệp Thiên Vân sau khi đánh bại gã hoạt động thả lỏng, sau đó cười cười với Tiêu Sắt, không nói gì. Toàn thân hắn căn bản cũng không hề bị thương, mặc dù mấy quyền đều đánh vào mặt, nhưng lại chẳng có chút ảnh hưởng nào, dù chỉ một vết thương cũng không thấy.
Tiêu Sắt cũng mơ hồ, lần đầu tiên gã thấy hai người dùng nội gia quyền như vậy, con mắt mở lớn như bóng đèn, nhìn Mạc Hổ ngã trên đất còn đang thổ huyết, có chút không thể tin được nói: "Cái này... cái này... cái này..." Cứ "cái này" nửa ngày vẫn không nói nên lời, chỉ là ngón tay cứ chỉ vào Diệp Thiên Vân.
Lúc này sự bức bí trong lòng Diệp Thiên Vân giảm đi không ít, chuyện này nếu so với đi ra ngoài ngắm phong cảnh thì chẳng kém là bao, hắn nhìn thoáng qua Mạc Hổ ngã lăn trên đất nói: "Tìm thầy thuốc cho hắn đi, bằng không tí nữa sẽ chết đấy".
Ngày thường Mạc Hổ hoành hành ngang ngược ở Hình Ý Môn, chủ yếu cũng là vì thân cường thể cứng, hơn nữa lực lớn vô cùng, hôm nay gặp Diệp Thiên Vân mới xem như là có đối thủ, có điều bản thân Mạc Hổ lại không có thực lực đánh với Diệp Thiên Vân.
Vẻ mặt Tiêu Sắt ngơ ngẩn một hồi, gã muốn nói nhưng sau đó vẫn không nói, cuối cùng "Ôi!" một tiếng chạy đi gọi thầy thuốc.
Diệp Thiên Vân đánh như vậy cũng là có dụng ý, ưu thế của Mạc Hổ là ở thân thể, vậy khi đánh sụp thân thể của gã, thì ưu thế lớn nhất sau này của gã cũng không còn, sẽ không dám khiêu khích nữa, hơn nữa cách này có thể đả kích lòng tin của võ giả nhất.
Bình thường loại đấu pháp này có thể khiến một võ giả giậm chận tại chỗ, hơn nữa sau này lúc đối mặt với đối thủ cũng sẽ lưu lại bóng ma, chiêu này không chỉ hung ác, mà còn rất tàn độc.
Diệp Thiên Vân chính là muốn cho gã một trận giáo huấn khó quên, khiến gã sau này thấy mình đều phải đi vòng, chứ nếu đánh dở dở ương ương, lần sau Mạc Hổ vẫn sẽ đến trả thù, hắn ngẩng đầu nhìn gã tùy tùng vẫn còn nguyên vẹn của Mạc Hổ.
Tùy tùng của Mạc Hổ tận mắt nhìn thấy trận đánh lúc nãy, sắc mặt trắng bệch, đâu còn bộ dạng kiêu ngạo, bây giờ Diệp Thiên Vân vừa nhìn gã, gã cuống quít xua tay nói: "Không... không phải... không phải tôi..." nói xong xoay người chạy thục mạng.
Trong lòng Diệp Thiên Vân đã biết trước như thế, hắn không sợ Phương Nhược Sơn tìm tới mình, một kiếm lần trước đã nói huề nhau, mà bây giờ Mạc Hổ lại tới khiêu khích, thế thì không còn gì để nói nữa, đến lúc đó cùng lắm thì trở mặt, chứ còn có thể thế nào được nữa!
Hắn đang suy nghĩ, cô nàng lúc nãy từ trong sân huấn luyện chạy ra, vừa thấy hai người nằm trên đất, vô cùng kinh ngạc, nàng lấy tay che miệng, nhưng sau khi thấy rõ liền nhào tới, nâng đầu Mạc Hổ dậy lớn tiếng kêu: "Anh Mạc Hổ, anh sao vậy! Anh nhanh nói gì đi chứ!" Giọng nàng nức nở, xem ra quan hệ hai người vô cùng tốt, nếu không cũng sẽ chẳng có bộ dạng như thế.
Mạc Hổ bị lay khẽ mở mắt nhìn thoáng qua, sau đó vừa hộc máu vừa nói: "Tiểu... sư muội, anh rất khỏe, không sao cả, hắn..." nói xong ngón trỏ vô lực chỉ về phía Diệp Thiên Vân, sau đó đột nhiên ngất đi.
Diệp Thiên Vân quan sát, Mạc Hổ chỉ vào mình không nói gì, đã thấy chuyện không hay rồi, do dự không biết có nên rời đi hay không.
Cô gái này sau khi nghe lời nói đó của Mạc Hổ nước mắt liền chảy xuống, nàng dùng tay lay lay gã, nhưng Mạc Hổ vẫn không có phản ứng, nàng nhẹ nhàng để Mạc Hổ xuống, sau đó chậm rãi đứng lên, ánh mắt căm thù nhìn về phía Diệp Thiên Vân, tay nàng vừa nhấc, chỉ vào nói: "Tôi mặc kệ anh là ai, hôm nay tôi muốn anh đền mạng!"
Diệp Thiên Vân cảm giác hơi nan giải, mặc dù hắn thường xuyên đánh nhau với người ta, nhưng nếu đánh với con gái, thì thật là lần đầu tiên.