Tiếu Chí Minh đang mải mê suy nghĩ thì cửa phòng thẩm vấn bật mở, một nữ cảnh sát đi vào phòng.
Diệp Thiên Vân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy nữ cảnh sát này có vóc người dong dỏng cao, mái tóc rối tung tạo ra một vẻ gì đó mềm yếu. Đôi mắt màu vàng vừa nhỏ vừa dài khiến người ta liên tưởng tới hồ ly tinh.
Nàng tuổi chừng ba mươi, mà có lẽ chỉ khoảng hai lăm hai sáu, hai lứa tuổi này đáng lẽ phải rất khác nhau, nhưng Diệp Thiên Vân nhìn thế nào cũng không ra được tuổi thật của nàng.
Trên người mặc chế phục ( đồng phục ), váy ngắn, dưới chiếc váy là đôi chân thon dài đang đi đôi giày cao gót màu đen, dáng người lộ rõ, thoạt nhìn cũng có vài phần phong vận. Trên vai có hai vạch hai sao, chắc là cảnh đốc cấp hai. Đây là nữ nhân thành thục xinh đẹp thứ hai mà Diệp Thiên Vân thấy có khí chất đặc biệt như vậy.
Thật đúng là hai mươi thì xinh, ba mươi thì đẹp, mà cùng xinh cùng đẹp thì xin lỗi chịu không nổi. Ngay cả Diệp Thiên Vân cũng hơi thất thần. Nếu như nói Hàn Vận có vẻ điềm tĩnh, thì nữ cảnh sát này lại có một sự già dặn, mỗi người một vẻ.
Nữ cảnh sát đánh giá Diệp Thiên Vân một chút rồi quay qua nói với Tiếu Chí Minh:" Chính anh ta đánh người à?"
Tiếu Chí Minh có vẻ cũng không chống lại được sự hấp dẫn, ngẩn ngơ hồi lâu mới trả lời:" Đúng vậy Lý tỷ, có điều hình như là vì thấy việc bất bình chẳng tha nên mới đánh hai người kia."
Nàng Lý tỷ kia quay người lại nói với Diệp Thiên Vân:" Xin hỏi, tôi có thể cho anh một số đề nghị trên phương diện tâm lý học không? Có phải đôi khi anh không thể không chế nổi mình? Hoặc có lẽ cảm xúc của anh rất dễ bị kích động?"
Diệp Thiên Vân hơi nhíu mày, suy nghĩ rồi nói:" Hình như không có những tình huống như cô nói, tâm lý của tôi rất khỏe mạnh." Nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát chỉ cười cười, nàng vuốt tóc mai rồi nói:" Người có bệnh thường giấu bệnh sợ thầy, tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Lý Nhược Lan, là tâm lý phụ đạo viên trong cục cảnh sát. Tôi cho rằng tâm lý của anh hơi bất bình thường." Lý Nhược Lan như đang phán quyết tử hình Diệp Thiên Vân vậy.
Diệp Thiên Vân thản nhiên nói:" Cô nói tôi có bệnh thì tôi nhất định phải có sao?" Nói xong lại nhìn Lý Nhược Lan, mà Lý Nhược Lan vẫn kiên định với phán đoán của mình, nói:" Nếu như tâm lý anh không có vấn đề, sao lại đánh người ta thành như vậy? Tôi đã xem báo cáo rồi, anh định giải thích như nào?"
Diệp Thiên Vân nói:" Cô là một cảnh sát, cô không cảm thấy mình quá võ đoán sao? Không có chứng cứ, chỉ bằng ước đoán chủ quan từ một phía mà nói tôi có vấn đề tâm lý sao?"
Diệp Thiên Vân nói:" Được rồi, nếu như cô khẳng định tôi có bệnh...." Nói xong lôi con Nokia N hắn vừa mới mua ra rồi tiếp:" Vậy giờ tôi sẽ bắt đầu ghi âm, mời cô nhắc lại mấy câu vừa rồi một lần. Nếu như cô tự nhận mình chính xác hơn bác sĩ, thì sau này nó sẽ là chứng cứ của tôi, mời cô nói!"
Nói xong đưa di động về phía nàng. Lúc trước hắn mua chiếc điện thoại này rất đắt nên còn thấy xót ruột, nhưng giờ có vẻ như ngoài nghe gọi điện thoại nó còn có tác dụng khác.
Chiêu này của Diệp Thiên Vân quả thật quá thâm, khiến cho cảnh sát Lý Nhược Lan tức tới mức giậm chân, mặt đỏ bừng như quả hồng. Nàng cũng không dám chắc Diệp Thiên Vân có vấn đề tâm lý thật không, vốn chỉ muốn dạy dỗ hắn một phen mà thôi.
Diệp Thiên Vân ra tay rất mạnh, nhưng cũng rất có chừng mực, vừa tự bảo vệ bản thân, vừa gây thương tổn lớn nhất cho đối phương.
Có đôi khi không thể không khẳng định Diệp Thiên Vân ra tay rất ác độc, một người sống sờ sờ ra đấy, sau khi bị Diệp Thiên Vân đánh xong, dù cho khỏe lại thì cũng không thở mạnh được, đây là sự dày vò rất tàn khốc đối với người đó. Một người khác thì cứ hễ trái gió trở trời, mây mưa ẩm thấp là lại thấy đau đầu. Thật khó tưởng tượng nổi họ sẽ phải chịu bao nhiêu đau đớn nữa.
Lý Nhược Lan chẳng qua cũng chỉ là tức giận muốn dạy dỗ Diệp Thiên Vân một phen thôi, không ngờ gậy ông đập lưng ông, giờ nàng thở hổn hển, chỉ mong có thể vớt vát được thể diện.
Nhưng Diệp Thiên Vân không phải là loại dễ đối phó, hắn mặc cho mặt nàng có tím như quả cà cũng quyết không nói một câu nào. Mọi thứ chìm vào trong im lặng, mãi cho đến lúc Lý Nhược Lan hung hăng trừng mắt với Diệp Thiên Vân rồi đạp cửa rời đi.
Nếu như vừa rồi Tiếu Chí Minh rất kinh hoàng trước thủ đoạn độc ác của Diệp Thiên Vân, thì bây giờ lại rất bội phục sự nhanh trí của hắn, khiến cho nữ cảnh sát thông minh nhất cục phải giận tới mức đạp cửa bỏ đi, đây là việc làm vĩ đại tới nhường nào chứ.
Bình thường gã phải chịu không ít thiệt thòi, hôm nay được thấy một màn đặc sắc như vậy thì không khỏi giơ ngón tay cái, nói:" Thật tình tình, tôi thay mặt cho cánh đàn ông trong cục nói cảm ơn với anh!"
Hôm nay Diệp Thiên Vân không biết mắc phải bệnh gì mà lại nói những lời vừa đắc ý lại vừa hàm súc:" Không cần khách khí." Đúng lúc Lý Nhược Lan quay lại nên đã thấy hết mọi việc, nàng lúc ấy thiếu chút nữa giận tới mức té xỉu. Lý Nhược Lan mặt trắng bệch, hung hăng nói với Tiếu Chí Minh:" Tư liệu này đưa cho ngươi." Nói xong đóng rầm cửa lại.
Tiếu Chí Minh ngơ ngẩn, sau đó thì cười khổ, ở trong cục đắc tội với nàng không phải là việc thú vị gì. Những phụ nữ như này bề ngoài thì rất rộng lượng, nhưng thực tế bên trong lại rất hẹp hòi.
Diệp Thiên Vân có thể rời đi, nhưng gã lại không đi được, cứ chờ được " ăn hành " đi!
Tiếu Chí Minh đang mải nghĩ xem nên đối đáp như thế nào với Lý Nhược Lan thì lại có người đẩy cửa bước vào. Truyện được copy tại Truyện FULL
Hóa ra là người cảnh sát vừa mới rời đi, gã nhìn Diệp Thiên Vân rồi nói:" Lão đại, người đã tìm được rồi, hơn nữa còn khai giống hệt Diệp Thiên Vân. Người phụ nữ vào đêm hôm đó đã đến báo án, chỉ là khi báo án không có mặt Diệp Thiên Vân ở đấy."
Tiếu Chí Minh nghe xong liền gật đầu, sau đó nói:" Diệp tiên sinh, rất cảm ơn sự hợp tác của anh. Nếu như không có anh trợ giúp thì không biết chúng tôi còn mất bao nhiêu thời gian nữa."
Sau đó lại nói:" Hành vi của anh tuy là làm việc nghĩa, chỉ là kẻ phạm tội cũng bị đánh quá thê thảm. Hiện giờ tôi nghĩ các anh nên gặp mặt rồi nói chuyện xem nên giải quyết như thế nào."
Diệp Thiên Vân nói:" Tôi phải chịu trách nhiệm gì không?" Nói xong thì nhìn Tiếu Chí Minh.
Tiếu Chí Minh cũng bất bình thay cho Diệp Thiên Vân, nhưng gã vẫn phải nói:" Thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, đấy là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa chúng ta, nhưng người thấy việc nghĩa thì hăng hái làm trong mắt mọi người thường được coi là anh hùng. Bởi vậy mà đánh thương người ta có phải bị pháp luật xử lý không thì phải xem anh đã làm những gì. Pháp luật quy định, đối với những hành vi bạo lực gây nguy hiểm đến an toàn thân thể như hành hung, giết người, cướp bóc, hiếp dâm, bắt cóc cùng những hành vi nguy hiểm khác, nếu phòng vệ chính đáng, gây thương vong cho những kẻ xâm hại sẽ không bị coi là phòng vệ quá đáng, không phải chịu trách nhiệm hình sự. Cái gọi là "Thấy việc nghĩa thì hăng hái làm" ở đây cũng thuộc về phạm vi phòng vệ, sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự."
Gã nói tiếp:" Nhưng mà đêm đó bọn họ chưa tiến hành hiếp dâm, cho nên anh gây tổn thương cho bọn họ thì sẽ phải chịu trách nhiệm tương ứng. Dĩ nhiên vì anh làm việc nghĩa, theo chủ quan thì là có thiện ý, nên khi cân nhắc mức hình phạt có thể được xử nhẹ đi. Còn về mức phạt cụ thể thì là chức trách của tòa án, không ai có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn. Nhưng chắc tòa án cũng sẽ chấp hành các nguyên tắc cơ bản để xử nhẹ đi."
Diệp Thiên Vân trong lòng thấy rất khó chịu, nếu không phải là vì quen biết Hàn Vận thì hắn sẽ không để tâm tới những việc như này. Đã làm ơn còn bị mắc oán, thật không đỡ được.
Tiếu Chí Minh thấy Diệp Thiên Vân mất hứng thì thở dài rồi nói:" Bây giờ phải tuân thủ pháp luật như vậy, mặc dù hơi vô tình nhưng về tổng thể mà nói thì vẫn rất khách quan. Mấy người họ tuy muốn hiếp dâm, nhưng vẫn chưa thực hiện được, có lẽ anh sẽ phải chịu một phần trách nhiệm. Tôi hi vọng anh có thể thương lượng được với bọn họ, như vậy hai bên đều cảm thấy hài lòng."