Vô Địch Hắc Quyền

chương 386: một danh lam thắng cảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Núi Võ Đang là Chân Vũ Đại Đế đạo tràng, Võ Đang hai chữ nguyên từ câu: "Phi chân vũ nhi bất túc dĩ đương thử sơn.". Phái Võ Đang trên núi Võ Đang cũng là một môn phái nổi tiếng của Trung Quốc cổ đại. Núi Võ Đang được nhân thế tôn xưng là "Tiên Sơn", "Đạo Sơn". 《 Thái Hòa Sơn Chí 》 ghi lại hàm nghĩa" của Võ Đang" nguyên ở " Phi chân vũ bất túc đương chi ", cái gọi là "Võ Đang" chính là phát tịch thánh địa của "Huyền thiên chân vũ Đại Đế" của đạo giáo tôn kính Trung Quốc. Bởi vậy, trăm ngàn năm qua, núi Võ Đang là đạo giáo phúc địa, nơi mà thần tiên ở nên mới nổi tiếng thiên hạ. Các triều đại đổi thay người ẩn danh lên núi lễ Phật dâng hương, ẩn cư tu đạo vô số kể.

Diệp Thiên Vân tới nơi thì cũng đã qua buổi trưa, đến một nơi lạ hắn đều muốn đi dạo quanh, thói quen này hắn đã có từ rất sớm. Đến một là xem phong thổ, nhân tình, thứ hai là làm quen với môi trường. Đến Võ Đang trong lòng của hắn cũng không chắc, Võ Đang gởi thiệp mời rốt cuộc là ý gì, cho tới bây giờ hắn vẫn có phần nghi hoặc, cũng may hắn giờ đây cũng không có gì phải lo lắng cả.

Hắn chỉ cầm theo một cái túi du lịch không quá lớn. Trong túi có một ít quần áo, cùng một số đồ dùng cần thiết.

Du khách đến Võ Đang không ít, hơn nữa đúng là ngày mồng một tháng năm tuy ngày nghỉ ít, nhưng các du khách vẫn rất hào hứng, trên cổ đeo cameras, không ngừng chỉ vào những khung cảnh của Võ Đang, trên mặt vui sướng. Trong đó cũng không có thiếu người ngoại quốc, ngẫu nhiên còn có thể nói ra hai câu tiếng Trung Quốc.

Diệp Thiên Vân theo dòng người đến phố giả cổ "Vĩnh Nhạc thịnh thế" của Ngọc Hư Cung. Đến núi Võ Đang, nếu như không ăn một bữa " Cơm bố thí Đạo gia", thật sự là một điều tiếc nuối.

Cơm bố thí của Võ Đang đạo giáo, nguồn nguyên liệu chủ yếu là hoa quả thực vật trên núi, những loài cây, hay hoa quả dựa vào núi mà sinh trưởng tự nhiên. Như là muối duy trì duẩn, lộc vĩ duẩn, Cửu tiên tử, đậu phụ đông, cây hạch đào, hạt dẻ, cây sổ, mộc nhĩ, nấm hương, hoàng tinh các loại..., mỡ liệu hết thảy đều dùng dầu thực vật, tư tưởng Ngụ Đạo gia 'Đạo pháp tự nhiên. Trở lại nguyên trạng' bắt đầu từ ẩm thực.

Diệp Thiên Vân nhấm nháp từng món ăn đặc sắc xong, liền theo mọi người đi lên núi. Đoạn đường này hắn gặp không ít đạo sĩ, nhưng mà cho tới bây giờ vẫn không thấy một võ giả nào, phần lớn đều là những hướng dẫn viên du lịch, nhìn hình thái thân thể không phải là người luyện võ. Cho nên hắn cũng không hỏi.

Hắn cũng là lần đầu tiên đến Võ Đang, nên đến cửa núi Võ Đang Phái cũng không biết nên đi như thế nào, đơn giản đi ké các du khách, một bên ngắm cảnh Võ Đang một bên cẩn thận quan sát.

Đi tới nửa thì đụng phải hai đạo sĩ. Họ cười cười nói nói, từ đối diện đi tới, trong tay còn cầm vài thứ, Diệp Thiên Vân tinh tế quan sát. Trong lòng cũng đã có nhận định. Hai người kia khác hẳn với những đạo sĩ hắn gặp trên đường, vô luận là khí sắc, thần thái hay là thân thể tuy không phải võ giả nhưng mà xem ra cũng sắp ra nhập hàng ngũ rồi. Quan trọng nhất là hai người này tinh khí rất tốt.

Diệp Thiên Vân vốn không muốn gọi bọn họ nhưng mà núi Võ Đang quá lớn, thật sự là tìm không thấy người, chỉ có thể hỏi hai người bọn họ. Bằng không khả năng phải chờ tới ngày mai mới tới Võ Đang Phái là rất cao. Hắn đi tới, đưa tay cản hai người lại, rất khách khí nói: "Hai vị đạo trưởng, ta muốn hỏi một chút, Võ Đang Phái đi như thế nào vậy?"

Hai người vốn là cười cười nói nói. Vừa nghe thấy lời của Diệp Thiên Vân, hai tay ôm quyền, thoáng xoay người ý bảo, mỉm cười đáp lại nói: "Vô Lượng Thiên Tôn. Không biết ngươi muốn tìm Võ Đang Phái có chuyện gì?"

Diệp Thiên Vân nhìn thấy thần thái của hai người rất thân thiện. Liền lấy từ trong túi quần thiệp mời ra, trong miệng nói: "Chân Vũ đại điện lạc thành. Võ Đang Phái mời ta tới xem lễ, nhưng ta lần đầu tiên đi vào núi Võ Đang, nên nơi này không được rõ lắm, hy vọng các ngươi có thể giúp!"

Vốn hai người còn cười cười nói nói. Một nghe nói như thế lập tức sắc mặt nghiêm túc, hai tay tiếp nhận thiệp mời nhìn nhìn, sau đó nhìn nhau, vừa khom người, vừa khoang hai tay trước bụng hướng Diệp Thiên Vân hành lễ. Đem thiệp mời trả lại cho Diệp Thiên Vân xong, trong miệng mới khách khí nói: "Khách quý mời đi cùng chúng tôi. Nhưng mà lộ trình hơi xa!"

Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu, sau đó liền đi theo hai người đi lên núi. Trên đường đi, hai vị đạo sĩ mỗi khi đến một chỗ đẹp đều muốn giới thiệu, đem niên đại lịch sử nói ra một cách rất chuẩn xác. Nhưng mà cũng không đề cập tới Võ Đang Phái, chỉ nói vài điều không quan trọng.

Mấy người đi qua một con đường gập ghềnh, mà ngay cả Diệp Thiên Vân cũng vì con đường này mà thấy khó khăn, nếu như không là gặp được hai người, chắc là mệt chết cũng tìm không thấy.

Ước chừng đi được khoảng mười phút đồng hồ, Diệp Thiên Vân rốt cục cảm giác có gì đó khác, hóa ra Võ Đang Phái nằm ở sườn núi, du khách không thấy ở đây. Cách đó rất xa có thể nhìn thấy cửa chính sơn màu đỏ. Hơn nữa xa xa còn có thể nhìn khói bếp, chung quanh ngoại trừ cây ra, là rừng tùng lâm rậm rạp, phong cảnh đẹp không kém Hình Ý Môn.

Không biết vì sao, võ lâm môn phái đều muốn lựa chọn nơi như vậy. Diệp Thiên Vân đang nghĩ ngợi, thì một cái đạo sĩ vừa cười vừa nói: "Võ Đang Phái đây rồi, môn phái có một chút quy định cần khách nhân tuân thủ, trước tiên khi vào đạo quan không được chỉ trỏ tượng thần cũng không được quay lưng lại, khi tiến vào điện không được đạp lên cửa, cũng không được lớn tiếng sửng sốt, tiếp theo, "Tăng bất ngôn danh, đạo bất ngôn thọ", đạo nhân tu luyện là vì trường thọ, tốt nhất không nên hỏi đạo nhân bao nhiêu tuổi. Nguyên nhân nhập cửa đạo rất nhiều, nếu như không có thâm giao, cũng không nên hỏi thân thế; cuối cùng, vào Võ Đang đạo thần, phải im lặng tĩnh tâm, không nói những lời dơ bẩn. Cống phẩm không thể có cây lựu, cây mận, thịt chó,……, không ăn chim, rùa, ngưu, chó, heo cập, tỏi, thức ăn mặn, không uống rượu. Những điều này là do Võ Đang chủ thần Chân Vũ Đại Đế đề ra."

Diệp Thiên Vân hiểu ý, Võ Đang Phái cùng Thiếu Lâm không khác nhau là mấy, đều thuộc về giáo phái, cho nên có một số quy củ phải tuân thủ. Những quy củ này đã có từ rất sớm, cũng không có gì bất hợp lý. Tục ngữ nói nhập gia tùy tục thì ra là đạo lý này.

Sau khi vào cửa hắn liền nhìn khắp một lượt. Hóa ra Võ Đang đúng là một danh lam thắng cảnh, bên ngoài có núi bao bọc, còn bên trong lại là một tầng thiên địa, cái gọi là nhất diệp chướng mục chính là thế này đây, hầu hết cảnh vật đều bị ẩn dấu. Nguồn tại ện FULL

Hai đạo sĩ đều dừng bước. Đạo sĩ vừa nói chuyện kia nói tiếp: "Xin chờ một chút ta đi thông báo cho trưởng bối, một lát nữa sẽ có người đến tiếp đãi!" Nói xong liền vội vàng rời đi.

Diệp Thiên Vân nhàn rỗi không có gì làm, liền quan sát bốn phía. Ở đây cơ hồ đều là tòa nhà, không hề giống Hình Ý môn, trong đó đại đa số là các nhà hai tầng, ba tầng nhưng lại có phần xưa cũ, làm cho người ta cảm giác vô cùng an nhàn.

Năm phút sau, từ không xa đi tới một lão đạo, lớn tuổi khoảng năm sáu chục tuổi gì đó, đến trước mặt hắn ôm quyền hành lễ, sau đó vừa cười vừa nói: "Không biết có khách quý đường xa đến, thật thất lễ! Bần đạo Dịch Phàm Thiên. Võ Đang đệ tử đời thứ mười"

Diệp Thiên Vân cũng ôm quyền đáp lại, sau đó hắn cầm thiệp mời đưa ra nói: "Vậy xin làm phiền!" Chân Vũ đại điện hai ngày nữa mới tổ chức lễ, mà hai ngày này đều phải ở tại Võ Đang Phái, hắn tới cũng không phải là sớm, hội võ có người còn đến sớm mười ngày hoặc là trước một tuần.

Dịch Phàm Thiên tiếp nhận thiệp mời nhìn nhìn, sắc mặt có chút biến hóa, nhìn từ trên xuống dưới Diệp Thiên Vân, thấp giọng khen: "Hình Ý môn, Diệp Thiên Vân. Mong chờ đã lâu!" Nói xong lại hành lễ.

Đạo sĩ dẫn đường nhìn thấy Dịch Phàm Thiên hành lễ hai lần với Diệp Thiên Vân, cũng rõ thực lực của Diệp Thiên Vân có thể khiến cho mười sáu đời đại đệ tử kính phục.

Diệp Thiên Vân nói không nhiều lắm, và Dịch Phàm Thiên cũng thế, hơn nữa hai người chưa từng gặp mặt, bởi vậy chỉ là đơn giản khách khí nói hai ba câu, rồi đưa Diệp Thiên Vân đến một căn phòng cách đó không xa.

Dịch Phàm Thiên đứng trong phòng cười nói: "Thật ra ngươi tới cũng không phải là sớm, có không ít người nhận được thiệp đã đến từ sớm. Võ Đang chúng ta không chỉ là thánh địa võ học mà còn là một danh lam thắng cảnh nên về cơ bản có rất nhiều người đều đến đây sớm. Căn phòng đều là nơi ở của nhân sĩ võ lâm, nếu có hứng thú có thể cùng bọn họ giao lưu, như vậy đối với võ học cũng có lợi!"

Diệp Thiên Vân "Ân" một tiếng, dám công nhiên xưng là võ học thánh địa, cũng cũng chỉ có Thiếu Lâm cùng Võ Đang hai nhà, Hình Ý môn vẫn chưa sánh được, vẫn còn thiếu khuyết căn cơ. Hắn lập tức nói: "Vậy tạ ơn đạo trưởng, không biết người của Hình Ý môn có đến hay không?"

Dịch Phàm Thiên cười ha hả gật đầu nói: "Bọn họ đã sớm đến từ lâu rồi, mấy ngày nay đều ở tại Võ Đang, hơn nữa cách chỗ ngươi cũng không xa, nếu có chuyện gì, hãy nói với đệ tử phụ trách ở đây. Hắn sẽ trực tiếp dẫn ngươi đến đó!"

Diệp Thiên Vân tiễn Dịch Phàm Thiên ra ngoài xong, lại trở lại gian phòng, mấy ngày này hắn đều phải ở lại đây. Sắp xếp quần áo cùng đồ dùng cần thiết xong, hắn muốn đi tìm người của Hình Ý môn xem rốt cuộc là ai đến.

Vừa lúc định ra cửa, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, sau đó có một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nhanh ra đây, sư huynh tới thăm ngươi đây."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio