Trợ lí của ủy ban trọng tài võ lâm Tằng Cửu đã đến Băng thành, cái mà hắn đại diện cho tất nhiên là ủy ban trọng tài.
Phòng tiếp khách của Bát Cực môn, Trần Mễ Lạp cùng Hà Sơn ngồi ở phía trước, còn Diệp Thiên Vân ngồi ở cuối cùng.
Môn chủ Bát Cực môn đứng giữa đại sảnh, mỉm cười nhìn Tằng Cửu của ủy ban trọng tài võ lâm bước tới, rất khách khí đón chào:" Lần này đã phiền ngài đến Băng thành, ân oán giữa Võ Đang và chúng tôi thật sự cần các ngài điều hòa, ở đây xin cho phép tôi đại diện Bát Cực môn tỏ lòng biết ơn với Ủy ban trọng tài võ lâm!"
Tằng Cửu nếu mà ở trong đám đông, dù thế nào cũng không thể nghĩ hắn là người của võ lâm, phần đông cho rằng hắn là một dân văn phòng thì hơn.
Hắn ngồi ở trên ghế hơi có chút câu nệ, lấy tay đỡ gọng kính nói:" Tiền bối quá khách khí rồi, những điều này đều là phần việc trong Ủy ban, đừng nói là phiền. Hôm trước Ủy ban bỏ phiếu, phiếu trong thập đại môn phái nghiêng về Bát Cực môn, đại đa số môn phái đều hi vọng hai phe đều tiến hành đàm phán hòa giải.
Hơn nữa Dũng Tín đại sư cũng đặc biệt hỏi đến việc này, còn phát biểu cách nhìn đối với chuyện này. Người cho rằng giữa hai môn phái vẫn còn tồn tại một số hiểu lầm, chỉ cần làm sáng tỏ, nhất định can qua sẽ hóa ngọc lụa!"
Diệp thiên Vân nghe được đại môn phái trong đó đã có phiếu tán thành hòa giải hai phái,xem ra lần này đã đẩy Võ Đang vào tình thế khó xử, đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải. Liếc nhìn thần sắc của Trần Mễ Lạp vẫn như thường không biết hắn có chủ ý gì.Thực ra việc kéo dài này rất có lợi với Bát Cực môn, bởi vì có đủ thời gian để đối ứng với thế công tới của Võ Đang! Diệp Thiên Vân không tin hai phái sẽ đình chiến, đó chỉ là hoang tưởng mà thôi. Võ Đang chiếm được ưu thế lớn như thế này, quan trọng nhất là trong cuộc chiến này có thể đạt được lợi ích cực đại, đàm thoại thực ra chỉ là tính lí do thoái thác. Nếu hắn là chưởng môn Võ Đang, dù thế nào cũng đối kháng với áp lực của trọng tài võ lâm, quét sạch Bát Cực môn.
Môn chủ Bát Cực môn hít một hơi sâu, chắp tay nói:" Đã như vầy, xin hãy giúp cho! Nhưng chúng ta lúc nào thì cùng Võ Đang đàm phán, kính xin lão đệ cho ta cái kì hạn để có sự chuẩn bị!"
Tằng Cửu quét nhìn mọi người một lượt, sắc mặt thay đổi vài lần, mới tiếp tục nói:" Võ Đang đã đáp ứng hòa đàm, chỉ có điều..."
Hắn chuẩn bị rồi mới tiếp tục nói:" Võ Đang đồng ý đàm phán, nhưng lại có mấy điều kiện cần Bát Cực môn phải suy nghĩ!"
Bát Cực môn chủ nghe được hai chữ điều kiện, lông mi hướng lên:" A? Điều kiện gì? Tằng lão đệ không cần bận tâm, đây là chuyện giữa chúng ta và Võ Đang!"
Tằng Cửu nghe được lời của hắn liền không còn vướng bận gì, nói nhanh gọn:" Võ Đang cần các vị Bát Cực môn giao hung thủ ra, Diệp Thiên Vân, Trần Mễ Lạp, cùng với người của Bát Cực môn!"
Bát Cực môn chủ mắt nháy liền hai cái, bất giác nhìn về phía Trần Mễ Lạp và Diệp Thiên Vân, nhưng hai bọn họ như đã có ước định, mặt không đổi sắc, không có tỏ ra bất kì sự kinh ngạc nào!
Hà Sơn rất có quy tắc liền ôm quyền nói:" Chưởng môn..."
Bát Cực chưởng môn khoát tay áo, ngăn Hà Sơn kích động, sau đó quay đầu nói với Tằng Cửu:" Chuyện này, chúng tôi cần thương lượng chút đã, hay là Tằng lão đệ hãy tới phòng nghỉ ngơi đã. Có kết quả sẽ nói cho lão đệ biết!"
Tằng Cửu nhìn ra Diệp Thiên Vân. Lúc vừa rồi vào cửa còn chào hỏi, nhìn thấy hắn không có phẫn nộ, liền yên tâm, đứng dậy ôm quyền:" Được, một khi có tin kính xin tiền bối lập tức báo cho ta biết!" Dứt lời liền đứng dậy cáo từ.
Đợi hắn rời khỏi phòng tiếp khách, Bát Cực môn chủ nhìn mấy người, mới nói:" Các ngươi thấy thế nào? Sự tình lần này không chỉ liên quan đến Bát Cực môn còn có cả Trần sư thúc và Diệp lão đệ, hai người đều nằm trong điều kiện của Võ Đang!"
Diệp Thiên Vân tất nhiên là không có gì đáng nói, Bát Cực môn không có khả năng đáp ứng cái điều kiện vô lí này, dó đó chỉ lắc đầu không nói gì.
Trần Mễ Lạp cười khẽ hai tiếng rồi chậm rãi nói:" Võ Đang với chúng ta khai chiến là tất nhiên rồi, chỉ có điều là sớm hay muộn thôi. Chúng ta đều hiểu rõ, Võ Đang có bản tính như thế nào! Hai ngày nay Bát Cực môn đã chuẩn bị xong, người có thể mời tới được đều đã tới. Không thể tới sau này cũng quyết không tham gia vào chuyện này, như vậy thì không cần bận tâm cái gì nữa rồi!"
Bát Cực chưởng môn vui sướng vô cùng, nhìn Trần Mễ Lạp nói:" Ý của Trần sư thúc là nói, chúng ta tiếp tục kéo dài thời gian, đợi Võ Đang..." Hắn không có nói hết chính là muốn Trần Mễ Lạp nói cụ thể đối pháp.
Trần Mễ Lạp lắc đầu nói:" Chúng ta lúc đầu lợi dụng trọng tài võ lâm là bởi vì chuẩn bị chưa đủ. Mà bây giờ chuẩn bị đã tốt rồi đương nhiên sẽ đại chiến với võ lâm. Thực sự chuyện này rất đơn giản, Võ Đang sư tử Đại Trương Khẩu chúng ta từ chối hắn là tốt rồi!
Nhưng có một số thứ cần chú ý, Bát Cực môn không thể phá hư quy tắc, để cho Võ Đang nhẫn nại không được là đủ rồi! Thật ra bọn họ từ lâu đã phái người tới Băng thành theo dõi rồi, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị bọn họ nắm rõ cả!"
Bát Cực môn chủ sắc mặt thoáng hiện lên vẻ không cam chịu, nhưng đã tới bước này, muốn lui về phía sau cũng không có kết cục tốt, đành cắn răng gật đầu nói:" Vậy theo ý của sư thúc!"
Đến buổi tối, Tằng Cửu đã biết được thái độ của Bát Cực môn, hắn chỉ có thể nhanh chóng rời đi. Bởi vì nơi này thị phi, lưu lại dễ bị môn đồ Bát Cực xử lí.
Bát Cực môn chủ sai người gọi Lưu Đông vào thư phòng, còn có cả Trần Mễ Lạp và Diệp Thiên Vân đang ở bên cạnh.
Lưu Đông một thời gian ngắn gần đây mới biết được sự tình xảy ra của môn phái, nhưng do say mê võ thuật nên cũng không hay hỏi chuyện này. Đến thư phòng xong nhìn mấy người thần sắc đều lạ thường, không khỏi hướng Bát Cực môn hành lễ rồi hỏi:" Phụ thân, tìm con có chuyện gì?"
Bát Cực môn chủ nhìn thấy Lưu Đông thần sắc ngỡ ngàng, trên mặt bỗng trở nên ôn hòa hơn, đi về phía trước hai bước có phần cưng chiều vuốt tóc Lưu Đông:" Một giờ sau, Trần sư tổ sẽ đưa con rời khỏi đây, nhớ thu dọn hành lí để đi xa!"
Lưu Đông chính là không để ý đến tình hình trong môn phái, bây giờ mới minh bạch có chuyện đại sự, không khỏi vội nắm chặt cánh tay của phụ thân la lên:" Phụ thân, Bát Cực môn làm sao vậy? Tại sao con phải rời đi?"
Bát Cực môn chủ vừa rồi vẫn còn vui vẻ, nhưng thoáng chốc sắc mặt đã nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói:" Một lát nữa sẽ nói chuyện sau. Mấy ngày này bất luận nghe thấy gì hoặc thấy Bát Cực môn phát sinh chuyện gì, đều không được quay về! Hiểu chưa?"
Lưu Đông muốn được giải thích nội tình sự việc, nhưng mà bị phụ thân ngăn lại, đành phải nén lại sự nghi ngờ của mình gật đầu nói:" Hài nhì hiểu rồi!"
Bát Cực môn chủ vuốt vuốt cằm, chỉ một ngón tay về phía Diệp Thiên Vân:" Hành lễ với Diệp đại ca, chính Diệp đại ca sẽ đưa con đi, ân tình này con vĩnh viễn phải nhớ kĩ, không bao giờ được quên gốc!"
Lưu Đông tuy không biết rõ ngọn nguồn sự tình nhưng tình hình này hắn đã xem qua nhiều lần trong phim ảnh. Rất rõ ràng Bát Cực môn sắp gặp tai vạmà Diệp Thiên Vân sẽ là người cứu hắn. Mắt đỏ ngân ngân lệ, từng giọt rơi xuống không ngừng như những viên châu, quay sang Diệp Thiên Vân hành đại lễ!
Diệp Thiên Vân thản nhiên tiếp nhận thi lễ, tiện thể đỡ lấy cánh tay Lưu Đông, hắn không có ngăn cản chính là muốn Bát Cực môn chủ an tâm.
Bát Cực môn chủ rất vui mừng Lưu Đông có thể nghe lời, vừa rồi không nói rõ nguyên do cũng là muốn thử, nhìn thấy hết thảy mọi việc đã làm xong, giải thích:" Bát Cực môn với Võ Đang sắp đại chiến, qua trận chiến này Bát Cực môn tất sẽ không tồn tại. Mà con, là người duy nhất lưu lại huyết mạch của Bát Cực môn, con phải gánh lấy một phần trách nhiệm, phải sống sót. Đời này kiếp này phải lấy việc gây dựng lại Bát Cực môn làm mục tiêu!"
Lưu Đông nghe nói như thế, giống như là đã được xác nhận nghi ngờ, khó lòng rời bỏ đi liền nói:" Phụ thân, đã như vậy, tại sao chúng ta không tránh đi, tạm thời bảo toàn thực lực, tích trữ lực lượng!"
Bát Cực môn chủ cười ha hả, ngược lại không hề trách cứ hắn mà trong ngữ điệu còn chút tâm tư:" Có thể tránh lui, có thể bảo toàn thực lực, càng có thể tích trữ lực lượng nhưng đó chính là nhiệm vụ của con! Bát Cực môn trong võ lâm, bảo vệ một phần vinh dự là chức trách của ta! Bát Cực môn có thể đổi, nhưng Bát Cực tinh thần không thể đổi. Cho dù Bát Cực môn chỉ còn một người, ta cũng không thể đi!"
Diệp Thiên Vân có thể cảm nhận được ý tứ của Bát Cực môn chủ. Bát Cực tinh thần càng là trọng yếu vô luận thế nào, cũng muốn truyền thừa cho đời sau cho dù có chết cũng không tiếc!
Lưu Đông tinh thần dường như đã thấm thía những lời này, huyết khí tăng lên. Trong mắt hắn thể hiện sự quyết tâm:" Con minh bạch lời phụ thân. Ngày hôm nay con vĩnh viễn ghi nhớ! Từ hôm nay trở đi, ta thề...chỉ cần ta sống nhất định phải gây dựng lại Bát Cực môn, quyết san bằng Võ Đang!"
Trần Mễ Lạp cười cười:" Hài tử, chúng ta không cầu con có thể vì Bát Cực môn báo thù chỉ cần con thể phát triển Bát Cực môn là được!"
Bát Cực môn chủ rất mẫn cảm, nghe ra được ý tứ của Trần Mễ Lạp, trầm giọng dặn dò Lưu Đông:" Con chưa có thực lực tuyệt đối không được chọc vào Võ Đang! nếu có chuyện gì khó khăn, thì nên hỏi một câu với Diệp đại ca!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lưu Đông mím môi cố gắng đè nén trong lòng, vất vả gật đầu, muốn mở miệng lại phát hiện không thể nói nên lời!
Bát Cực môn chủ đưa ra một cái chìa khóa bình tĩnh nói:" Ở đây là tủ sắt ngân hàng Thụy Sĩ, một ngày thành lập Bát Cực môn sẽ có lúc dùng đến nó, bên trong có liên quan tới công pháp của Bát Cực quyền, mật mã là sinh nhật của con!"
Trong mắt hắn tràn đầy không nỡ, nhưng vẫn tự nhủ trong lòng rồi nói:" Cùng Thiên Vân và sư thúc tổ con đi đi, hãy ghi nhớ về sau làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ kĩ rồi làm! Vừa dứt lời đã quay lưng lại, nhìn cũng không nhìn Lưu Đông.
Trần Mễ Lạp có phần ôn hòa, an ủi Lưu Đông:" Chúng ta đi thôi không cần bi quan như vậy, sự tình có lẽ không giống như tưởng tượng vậy!"
Lưu Đông tự biết phụ thân sẽ không để hắn vậy, lưu luyến không rời đi, đột nhiên xoay người, quỳ xuống trước phụ thân, không thể nhịn được bi thống nói:" Phụ thân, xin hãy nhận một lễ này của hài nhi!"
Ba thanh âm lanh lảnh vang lên, cửa chầm chầm khép lại.