Cừu hận gặp mặt, hết sức đỏ mắt! Câu nói này tại trong sân rất tinh tế, không có dư thừa, tiếc là không ánh mắt không thể xé đối phương thành mảnh nhỏ, những điều này đều là hàm ý trong đôi mắt của Mã Sư Châu.
Diệp Thiên Vân bình tĩnh không hề sợ hãi đối mặt, trong đôi mắt thể hiện sự bình thản. Võ Đang tuy thế lực lớn, nhưng trong mắt hắn tất cả mọi người không có sự khác biệt nào, thi đấu sinh tử thì sống chết, ai chết ai sống, thì xem ai mạnh hơn!
Mã Sư Châu cau mày rồi vội đi về hướng khán đài khác, không biết có phải trọng tài võ lâm an bài, khơi mào tức giận hai bên!
Diệp Thiên Vân nghiêng đầu nhìn, Hà Sơn ngay gần đó, liền hỏi trực tiếp:" Bát Cực môn phái ra người nào? Tôi cùng Trần đại ca xếp hạng thứ mấy?"
Hà Sơn cẩn thận nhìn phía, thấp giọng nói:" Đây không phải là sắp xếp, đây là bốc thăm!"
Diệp Thiên Vân trong nội tâm đánh giá, giờ đây Võ Đang tuy nói là báo thù, nhưng mắt lại dán chặt vào Bát Cực môn, đại để muốn dọn sạch Bát Cực môn, ý muốn tiếp quản Băng thành. Hắn không phải là nhân vật nhỏ, Võ Đang tiện thể cũng muốn giải quyết luôn hắn.
Hà Sơn vừa mới cởi một nút thắt giờ lại đeo thêm nút khác, tiếp tục nói:" Hôm qua chưởng môn nói về cậu, nói cậu là bạn tốt nhất của Bát Cực môn, cùng giúp đỡ trải qua giai đoạn khó khăn cùng chúng ta. Nếu Bát Cực môn chúng ta có thể vượt qua kiếp này, tất sẽ tạ ơn!"
Diệp Thiên Vân hôm nay đứng ở đây không phải là vì sự tạ ơn của Bát Cực môn, cười lắc đầu:" Lời này quá nghiêm trọng!"
Hà Sơn cười hắc hắc, ôm vai Diệp Thiên Vân nháy mắt ra hiệu:" Tin tức nho nhỏ, ý của môn chủ là đợi trận chiến này qua đi,sẽ đưa cậu sách quý của chúng ta tham khảo thêm, tin rằng cậu nhất định sẽ thấy hứng thú!"
Ai ngờ rằng Diệp Thiên Vân lắc đầu, nhất quyết nói:" Thôi đi, đồ của Bát Cực môn phải đưa cho người Bát Cực môn học, quả thật cùng với Võ Đang đọ sức tôi mới thấy hứng thú!"
Hà Sơn ngạc nhiên đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, nhụt chí nói:" Đúng là ngốc hết mức!" Nói xong lại thở dài, dường như tiếc hận thay cho Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân con người hắn mà lùi về hai năm, mắt mà nghe được thế chắc sẽ ngời sáng. Nhưng bây giờ hắn không muốn học Bát Cực công phu, chủ yếu là vì phong cách của hắn đã được hình thành. Nếu như lại đi học Bát Cực môn công phu, thật sự là bỏ gốc lấy ngọn. Hình Ý và Bát Cực không đi chung đường, hai cái khác biệt rất lớn.
Lúc mới bắt đầu luyện võ, cùng luyện Bát Cực và Hình Ý, vừa mới tiếp nhận, có phần ngây thơ rồi. HÌnh Ý của hắn càng luyện càng chắc, mới hiểu ra sự khác biệt giữa hai môn võ, vì vậy bây giờ xuất thủ hắn chủ yếu xuất Hình Ý quyền, rất ít khi xuất Bát Cực quyền!
Bát Cực của hắn theo Hình Ý cũng đã nâng cao, nếu như lại dùng Bát Cực quyền, vậy sẽ định vị một chữ " Kì"
Diệp Thiên Vân đang cân nhắc, từ phía dưới khán đài đi lên hai người thanh niên của Bát Cực môn, đang nâng một cái cáng, nằm trên đó chính là Diệp Vô Nhai mấy ngày trước bị đánh trọng thương,. Không ít nhân sĩ võ lâm đều ngồi trên khán đài đứng dậy, người thì thương xót, người thì cười hả hê, kẻ thì cười lạnh, tóm lại thần thái khác nhau, tạo thành một bức tranh muôn màu muôn vẻ.
Hà Sơn sau khi thấy, phản ứng đầu tiên là chạy tới gần, quan tâm nói:" Sư huynh thương thế của người còn chưa tốt, tội gì tự làm khổ mình!" Nói xong sắc mặt rất nghiêm khắc, trách mắng hai đệ tử:" Hay cho lá gan của các người. Sư thúc tổ của các người ở trong này có thể dưỡng thương tốt sao? Ngu xuẩn! Mau đưa sư thúc tổ ngươi trở về!"
Diệp Vô Nhai rất khó khắn khua tay, lông mày nhíu lại:" Sư đệ, là chủ ý của ta, đừng hồ đồ!"
Hà Sơn vừa rồi còn uy phong, nhưng một câu của Diệp Vô Nhai làm hắn nhũn xuống, đôi chút oán giận nói:" Sư huynh, thương thế của huynh vừa mới đỡ hơn..."
Diệp Thiên Vân nhìn Diệp Vô Nhai, mặt hắn tái nhợt, môi tím tái, râu đã hoa râm, không còn khí thế lúc đầu, đôi mắt không còn linh khí, hẳn là không còn lại bao nhiêu ngày!"
Hà Sơn biết mình khuyên không nổi sư huynh, nhìn xung quanh rồi nói:" Bên kia có chỗ ngồi tốt, sư huynh hãy đến đó!"
Diệp Vô Nhai gật nhẹ, hai đệ tử giơ cao cáng đi về phía trước, cáng đến gần Diệp Thiên Vân, Diệp Vô Nhai đột nhiên phất tay cho hai người đệ tử dừng lại, nói nhỏ với Hà Sơn vài câu.
Hà Sơn nhìn Diệp Thiên Vân quái dị, một lời không nói đi xuống phía sau.
Diệp Vô Nhai ho nhẹ hai tiếng, trên mặt hơi ửng hồng cố sức nói:" Tiểu huynh đệ, cảm ơn Hình Ý đan của cậu, phần tình nghĩa này ta nhớ kĩ!" Nói xong lại như tự giễu:" Ta giờ đây là là một phế nhân, lời này có chút nhờ vả!"
Diệp Thiên Vân có phần khó xử, hắn không muốn cùng Diệp Vô Nhai tìm hiểu nguyên nhân câu chào hỏi này, hiểu rằng người này rất cao ngạo, hai người một hồi nhất định sẽ khó xử. Ai mà biết Diệp Vô Nhai chủ động dừng lại nói chuyện với hắn, lại còn nhắc tới Hình Ý đan, mà hắn chưa từng đưa cho Diệp Vô Nhai, không phải là hắn không nghĩ đến việc đưa, mà chuyện này hắn đã quên mất. xem tại TruyenFull.vn
Hình Ý đan là cho Trần Mễ Lạp, nghĩ lại là biết có chuyện gì, xấu hổ nói:" Nhưng ngày này hơi bận nên không có qua thăm, thật sự là có lỗi!"
Diệp Vô Nhai nhẹ nhàng khoát tay áo, hướng phía sau nhìn thoáng qua rồi tiếp:" Từ trước với cậu có chút hiểu lầm,xin hãy tha lỗi! Lần trước cậu đã cứu ta một mạng, chỉ là giờ không thể xuống đất đi lại được... Hôm nay có phần lễ mọn, mời cậu nhận lấy!" Vừa dứt lời, Hà Sơn tay ôm một hộp bằng gỗ tinh xảo dài m, đi tới gần.
Diệp Thiên Vân thấy rõ lúc Diệp Vô Nhai nói chuyện hai cánh tay phải nắm thật chặt cáng, biết hắn nói chuyện không dễ dàng gì, lập tức đáp:" Tâm ý của tiền bối tôi hiểu, đành phải mặt dầy mà nhận vậy!"
Diệp Vô Nhai tinh thần chấn động, như trút được gánh nặng thở dài một hơi, cảm kích gật nhẹ không nói thêm gì nữa, vung tay ra hiệu hai đệ tử tiếp tục đi!
Hà Sơn đem hộp giao cho Diệp Thiên Vân, đầy ẩn ý nói:" Sư huynh của ta đã đưa căn mệnh của mình cho cậu, nhất định phải bảo vệ tốt đấy! Nói xong hai tay giương lên cao, thần sắc rất cung kính.
Không ít đệ tử Bát Cực môn đang nhìn, Hà Sơn ý tứ có phần khoe khoang nói:" Mở ra nhìn xem đi!"
Diệp Thiên Vân đang lúc quá nhiều người không muốn mở ra, nhưng nhìn thấy thần sắc của Hà Sơn,liền mở hộp ra, bên trong đúng là một cây ngân thương sáng loáng. Cây thương này dường như đã có tuổi, trên mũi thương đã có dấu vết mài mòn nghiêm trọng, liền nhìn lại Hà Sơn!
Hà Sơn nhìn một cách ao ước:" Đây là Bát Cực tiền bối, là binh khí của thần thương Lý Thư Văn, sư huynh của ta đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được, cậu nói xem phần lễ này có phân lượng không!"
Diệp Thiên Vân trong nội tâm nhảy dựng lên, cây thương này thoạt nhìn chất phác tự nhiên, thế mà lại có lai lịch ghê gớm! Đồ vật thế này để ở Bát Cực môn, dùng làm bảo vật truyền thừa cũng không đủ, nào ngờ Diệp Vô Nhai lại hào phóng thế, vô thức đã định chối từ!
Hà Sơn xem thần sắc của Diệp Thiên Vân, ngăn hắn nói:" Mệnh của sư huynh ta là do cậu cứu, hắn có cao ngạo thật, cậu không nhận thì làm hắn khó chịu cả đời đấy. Bởi vì hắn sợ nhất là thiếu nợ ân tình! Là bạn bè thì nên nhận lấy, không cần nhiều lời!"
Diệp Thiên Vân nhìn rõ thần sắc của hắn, liền thở dài, để cây thương này vào chỗ ngồi, gật nhẹ đầu, kì thực việc nhận được cây thương này đối với hắn không lớn, chỉ có thể thu thập. Phần lễ vật này cứ cầm trong tay thời gian rồi lại tặng lại cho Bát Cực môn.
Diệp Vô Nhai đã tới chỗ, sân vận động giờ hơn người. Diệp Thiên Vân để tâm tư về phía Hình Ý môn, chỉ thấy Tiêu Sắt đang phất tay còn có cả sư huynh đệ Trung mạch đang ở đó. Mà người bên cạnh Tiêu Sắt là Ngũ Vĩ, liền gật đầu nhẹ về phía bọn họ, hơi tiếc nuối vì mấy vị tông sư sau núi không tới, nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu.
Vô Vi đạo nhân sau trận chiến có chút thất ý, hắn không đến Diệp Thiên Vân có thể giải thích, Ngũ Vĩ cùng Tiêu Sắt không tới quấy rầy, đây là hảo ý, trong lòng hắn cũng tựa như gương sáng. Hai người bọn họ không cách nào giúp đỡ nổi, đến đây trợ uy cũng coi như là tâm ý.
Thời gian cũng không còn nhiều lắm, bên vị trí đài chủ tịch có một người đứng lên, đúng là Tằng Cửu- trợ lí trọng tài võ lâm. Hắn đã thử micro trước đó rồi chính thức nói:"Thưa các vị bằng hữu, tôi hôm nay đại diện cho Ủy ban trọng tài võ lâm rất nhiệt liệt hoan nghênh các vị tới đây! Hôm nay là ngày rất đặc biệt, bởi vì trong võ lâm xảy ra chuyện, nguyên nhân thế nào tôi cũng không cần phải nói rõ nữa, đó là ân oán giữa hai môn phái! Để ngăn chặn tình thế mở rộng, hai bên đều đã rất lí trí, dùng phương thức hòa bình để giải quyết! Đồng thời ủy ban võ lâm trọng tài cũng có đóng góp rất lớn trong việc hòa giải, chính là vì hòa bình của võ lâm!"
Người trong sân không quá hoan nghênh, vì thật sự những lời này bao hàm cả sự khoa trương.
Tằng Cửu tiếp tục nói:" Kể từ hôm nay, ủy ban trọng tài võ lâm chính thức tiếp nhận xử lí các loại ân oán, lấy phương thức này để duy trì trật tự võ lâm, vì sự phát triển của võ lâm mà tận lực! Bây giờ chúng tôi xin hứa, ủy ban trọng tài võ lâm cam đoan làm bên thứ ba để tham gia vào ân oán, tuyệt không nhúng tay vào bât cứ tranh đấu nào của võ lâm!"
Hơn nửa số người không kìm được cười rộ lên, quảng cáo này truyền bá rất đúng chỗ, làm người ta không nghe không được!
Tằng Cửu nhận thái thần thái của những người phia dưới, có hơi căng thẳng, nhưng vẫn rất chăm chú phát biểu:" Ân oán này sẽ dùng phương thức đấu sinh tử để giải quyết, chiến thắng định thắng thua, thứ tự xuất trận do rút thăm quyết định! Xin mời đại diện hai bên rút thăm, lập giấy sinh tử! Ủy ban toàn thể đứng dậy!"
Trên đài chủ tịch mười vị ủy viên đồng thời đứng dậy. biểu thị tôn kính hai bên.
Phía dưới rất nhiều võ giả đều tự phát đứng lên, bọn họ dù là đến xem đấu sinh tử nhưng trong lòng không có kính sợ.
Sinh tử đấu, định sinh tử!