Vô Địch Hắc Quyền

chương 494: có thể đánh trận này, kiếp này thế là đủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi bị Vệ Sư Hạo đánh trúng một chưởng, Diệp Thiên Vân cơ hồ muốn hôn mê, chẳng qua từ trong đáy lòng hắn có một thanh âm băng lãnh không ngừng vang lên: "Đứng lên! Đứng lên! Đứng lên!" Ý chí lực cứng rắn như sắt thép tại thời khắc mấu chốt này bạo phát ra chống lại đau đớn.

Đáy lòng Diệp Thiên Vân đã được gieo hạt giống cường giả, mà hiện tại hạt giống này lại đang mọc rễ nảy mầm, hơn nữa lại mạnh khỏe phát triển, không có gì có thể áp đảo được nó, bởi vậy giờ phút này hắn lại đứng lên, đây không phải là kì tích mà là chuyện vốn phải như thế.

Tất cả mọi người đều sinh ra nghi hoặc, Diệp Thiên Vân luyện công phu gì mà cứng rắn như vậy, có thể ngăn cản được công kích cường hãn như thế! Phải biết rằng một võ giả cường đại có lực công kích cực lớn, nhưng tương đối mà nói, thân thể lại quá yếu ớt! Các vũ giả đều chăm chút cho thân thể của mình không phải là không có lý do, bởi vì thường thường khi đánh giá ngang cấp, thân thể căn bản là không chịu được một kích của đối thủ!

Mái tóc trắng toát của Vệ Sư Hạo bị mồ hôi thấm ước bết lại, lão thấp giọng nói: "Diệp Thiên Vân, ngươi có thể tái chiến sao? Nếu như bây giờ dừng tay, ngươi cũng chỉ phải đi theo ta tới Võ Đang một chuyến, cho dù thua cũng không có ảnh hưởng tới tính mạng. Một khi tiếp tục so chiến, như vậy sinh tử cũng không do chúng ta định đoạt, đến lúc đó chỉ đành nghe thiên mệnh mà thôi!"

Diệp Thiên Vân nhướng mày, hắn đã thừa nhận qua vô số thống khổ, giống như tôi luyện trong địa ngục, hắn chính là muốn giao thủ với đối thủ hơn hẳn một bậc! Không ngừng tìm người siêu việt hơn, làm cho mình cũng trở nên siêu việt, vì truy tìm võ đạo đỉnh phong, cho dù có chết cũng không tiếc, đến lúc này, hắn nguyện ý tiến thêm một bước, bình tĩnh nói: "Chiến!" Nói xong hắn lại bày ra Tam thể thức. Vô luận là ngữ khí hay động tác, đều biểu lộ ý chí kiên định!

Trong lòng Lý Sư Bình không ngừng tính toán, hắn rất rõ ràng tình huống trong tràng. Độ tuổi cùng thân thủ của Diệp Thiên Vân đang ở thời kỳ hoàng kim, thể lực cực kỳ dư thừa. Mà Vệ Sư Hạo lại bất đồng. Trán lão đầy mồ hôi chứng tỏ thể lực tiêu hao quá độ. Nếu tiếp tục chiến, sẽ không có lợi như mặt ngoài tưởng tượng, vì vậy hắn chen vào nói: "Sư huynh không thể! Chưởng môn có lệnh. Phải mang Diệp Thiên Vân sống sót quay về, xin huynh hãy suy nghĩ kỹ! Huống hồ..."

Vệ Sư Hạo quyết đoán phất tay ngăn không cho Lý Sư Bình nói tiếp, lão nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân nửa ngày, tươi cười cùng chút cổ vũ, nói: "Được, hiện tại ta mới phát hiện, ta và ngươi cùng là một loại người! Ngươi đã quyết ý, như vậy sinh tử là do trời định. Vì tôn nghiêm của võ giả, chúng ta tiếp tục tỷ thí!"

Nói xong lão cởi nốt cái áo trên người ra, lộ ra thân thể có chút gầy gò, hưng phấn nói: "Tìm được một đối thủ đã khó, không bận tâm gì càng khó hơn, có thể đánh thống khoái khó càng thêm khó! Dứt bỏ sinh tử, chỉ luận thắng thua đây mới thực sự là phong cách của võ giả!"

Diệp Thiên Vân dùng cảm giác quét qua thân thể, hiện tại trạng thái của mình không tính là tốt, thế nhưng hắn tin tưởng tình huống của đối phương cũng không khá gì hơn. Chỉ cần có thể sống qua mấy chiêu, như vậy thể lực của Vệ Sư Hạo nhất định sẽ giảm xuống, đến lúc đó sẽ chân chính là thời khắc phân sinh tử.

Nghĩ tới đây hắn không chút do dự. Mũi chân điểm nhẹ. Vừa rồi bị ăn thiệt thòi, đáy lòng vẫn luôn nghẹn khuấn. Không quản thế nào cũng không khuất phục địch thủ, đây là một loại tinh thần võ học mà hắn luôn tôn trọng!

Hình ảnh của Diệp Thiên Vân càng lúc càng lớn trong mắt Vệ Sư Hạo, lão vận lực xuống chân, nương theo đó thân thể thoáng rung lên, lực truyền tới cánh tay, hai cánh tay theo cỗ lực đạo này mà động, giống như hai cái roi, quất tới mặt Diệp Thiên Vân!

Trong mắt Lý Sư Bình cùng Mê Sư Đạo đều lộ vẻ giật mình, Vệ Sư Hạo là y học điện chủ, diệu thủ hồi xuân, nhưng mấy người điện chủ trong phái đều rõ ràng, y thuật của lão lại tương thông với võ công bản thân!

Huyệt vị thuật của Vũ Đương phái thuộc về huyệt vị thuật truyền thống của Vũ gia, cùng trung y châm cứu huyệt vị công dụng lại không giống nhau, huyệt vị có thể chữa bệnh, cũng có thể chế địch, hơn nữa truyền thừa còn toàn diện hơn, đúng là thứ đáng quý của Võ Đang.

Huyệt vị thuật của Vũ Đương phái đối với lão quả là có mị lực vượt xa người thường có thể tưởng tượng, có thể làm cho người ta cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Tác dụng hàng đầu là cứu người, không phải điểm huyệt chế nhân, cho nên nói, một người không hiểu huyệt vị để chữa bệnh cứu người, quyết không phải là người tinh thông điểm huyệt Vũ gia Trung Quốc.

Hôm nay Vệ Sư Hạo dùng chiêu thức như vậy, đại biểu cho việc lão đã xuất toàn lực, y thuật có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người, trong phái lão cũng không dễ dàng dùng sử ra thủ đoạn như vậy, chỉ sợ thất thủ đả thương người, hôm nay có thể chứng kiến loại tài nghệ kinh nhân này, đám người không khỏi sợ hãi than thở.

Diệp Thiên Vân vừa vọt tới gần, lão thấy hắn dùng tráo môn công lao tới mình, hai cánh tay tung ra, ý đồ muốn ngăn trở chiêu này.

Tay Vệ Sư Hạo giống như cương châm, trong nhu có cương, trong nháy mắt tiếp xúc liền triệt để dựng thẳng!

Tiếng kêu đau đớn vang lên, Diệp Thiên Vân lập tức có cảm giác đau đớn như bị kim đâm, sau đó lại cảm giác như có một luồng gió lạnh quất lên! Quá mạnh mẽ, hắn thật không ngờ Vệ Sư Hạo chỉ dùng tay không có thể tạo thành thương tổn lớn cho mình như vậy, hai bàn tay không ngờ bị lão cứng rắn đâm vào! Hắn cứng rắn khắc chế cơn đau, hiện tại không thể lùi lại, nếu không một khi tay của Vệ Sư Hạo tiến vào, khiến hắn sẽ bị tổn thương không thể tưởng nổi!

Diệp Thiên Vân không ngừng suy nghĩ, trong mắt bắn ra một tia tàn nhẫn rồi biến mất, hắn không lùi mà tiến, cánh tay đột ngột phát lực, sau đó nhấc chân quét ngang hông Vệ Sư Hạo!

Từ khi học thập nhị hình, sau đó hắn ít khi dùng hạ bàn, chỉ là bởi vì chân đối với người khác sẽ không gây tổn thương quá lớn, nhưng mà cần phải thừa nhận nó cũng tạo thành mối nguy hiểm không nhỏ, võ giả chỉ cần bị phá hạ bàn, như vậy thua trận cũng không còn xa nữa.

Mê Sư Đạo thấy tình huống như vậy, toàn thân lão không khỏi lạnh buốt, cánh tay Diệp Thiên Vân bị bóp thành mười cái lỗ máu, còn không ngừng rỏ xuống, thế nhưng thần sắc vẫn không hề thay đổi, giống như dã thú vậy. Lão không tự giác được mà lùi về sau hai bước, đối thủ như vậy không phải chỉ một quyền hai cước là có thể đánh ngã, cần ở đây không phải là thực lực mà là hung ác!

Chân của Diệp Thiên Vân từ thế quét chuyển sang đâm, hoàn toàn là động tác cường hoành của ngoại gia, giống như là một mãnh xà đang há cái miệng như bồn máu đớp tới Vệ Sư Hạo.

Hai tay Vệ Sư Hạo không ngừng phát lực, từ nhỏ lão đã khổ luyện qua môn huyệt vị thuật này, nhưng khi đâm lên da của Diệp Thiên Vân được nửa tấc, sau đó không thể đâm sâu hơn nữa, thân thể của đối phương cứng rắn đên độ khiến lão bị dọa cho nhảy dựng lên!

Chẳng qua trong khi nghĩ, Diệp Thiên Vân đã quét chân tới! cánh tay của Vệ Sư Hạo mạnh mẽ co lại, một chân dùng lực nhấc lên, muốn ngăn cản một cước này của Diệp Thiên Vân!

Đòn quét chân của Diệp Thiên Vân dường như đá lên bịch bông vậy. Nhưng mà hắn cũng không có giật mình, thực lực của đối phương tuyệt đối cường hoành! Chứng kiến Vệ Sư Hạo lùi về phía sau, hắn biết một tia cơ hội đã tới, liền đem ưu thế của mình khuếch trương ra!

Lực quét chân vừa hết, Diệp Thiên Vân nương theo lực đạo, thân thể nhào lên, tung ra Pháo quyền! Lấy thân thể làm khung, lấy tay làm thân pháo, lấy quyền làm đạn pháo, Pháo quyền giống như tên lửa! Thân thể mang theo thế chủ động, cánh tay liên tục rung lắc!

Vệ Sư Hạo trơ mắt nhìn Diệp Thiên Vân như đại pháo bắn tới lão, trên mặt ngược lại mang theo chút điên cuồng, lão đẩy hai tay ra ngoài, liều mạng chống lại hỏa lực đang ầm ầm lao tới.

Đám người xung quanh vô cùng khiếp sợ, bọn họ phảng phất như đang đứng trên chiến trường vậy, Hình Ý Quyền của Diệp Thiên Vân lại có thể phát ra tiếng ùng oàng giống như đạn pháo, phảng phất như đang ở chiến trường đấu pháo vậy! Không trúng mục tiêu thề không quay lại, cho dù khí thế của vạn mã thiên quân cũng chỉ như vậy mà thôi!

Hình Ý Quyền lại có uy lực như thế! Bọn họ chưa từng cảm thụ qua, tựa hồ như bị một quyền này chấn đắc, toàn thân nhũn ra. Pháo quyền lấy thân mình làm quyền kình, là quyền pháp lấy thực lực thắng người, có thể nói là một chiêu hung mãnh nhất trong Ngũ Hành Quyền.

Thân thể của Vệ Sư Hạo như là quả bóng da bị Pháo quyền đánh bay ra ngoài sáu bảy mét, rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó lão khẽ gắng gượng đứng lên, trong miệng phun ra máu tươi, ngạo nghễ cười nói: "Tốt cho một chiêu Pháo quyền, Hình Ý chính là được xưng với cái danh tàn nhẫn nhất võ lâm, chẳng qua là không biết có mấy người có thể đánh ra một chiêu khí thế như vậy!"

Diệp Thiên Vân muốn nhào tới, nhưng Pháo quyền này tựa hồ đối với thương thế của hắn lại có hại rất lớn, da đầu hắn không khỏi tê dại, nghĩ tới chiêu thức vừa rồi của Vệ Sư Hạo để hóa giải chiêu của mình, hiển nhiên là đã hóa giải hơn phân nửa lực đạo của mình!

Hai người đều bị thương, tinh thần đều tập trung cao độ, đây chính là thời khắc nên quyết một trận sinh tử. Diệp Thiên Vân hít thở sâu hai hơi, ánh mắt bỗng co rút lại, đối với hắn mà nói, Vệ Sư Hạo chính là một ngọn núi chắn con đường truy cầu võ đạo, hắn nhất định phải vượt qua! Chỉ có như vậy, hắn mới tiếp tục tiến lên!

Vệ Sư Hạo tựa hồ có điểm giác ngộ, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói: "Có thể đánh trận này, kiếp này thế là đủ!"

Những lời này phảng phất như khẩu lệnh quyết chiến sinh tử, hai người đồng thời xông về phía đối phương, tốc độ dưới chân của Diệp Thiên Vân đã nâng tới mức cực hạn, mà Vệ Sư Hạo cũng tương tự, mang theo tiếng cười cởi mở, chỉ chờ một kích sinh tử!

Hàn Băng ở phía xa một mực chăm chú nhìn trận chiến này, biết lúc này sợ là sẽ phân sinh tử, nàng vộ vã nắm lấy cánh tay Dương Thiên Long nói: "Làm sao bây giờ? Diệp Thiên Vân không thể có chuyện được!"

Dương Thiên Long cầm lấy ống nhòm quét qua, an tâm nói với nàng: "Yên tâm đi, Diệp Thiên Vân không có việc gì đâu!" Sau đó hắn nói với một tên thủ hạ: "Chuẩn bị đi, bọn chúng đến đấy!"

Đúng lúc này sắc mặt Lý Sư Bình trầm xuống, đột nhiên liếc mắt về phía sau lưng, lạnh lùng quát: "Là ai?"

Diệp Thiên Vân cùng Vệ Sư Hạo không có vì vậy mà dừng lại, hai người càng lúc càng tới gần, càng lúc càng nhanh!

Triệu Nam dùng lỗ tai chăm chú lắng nghe, tựa hồ như phát hiện có điểm dị thường, hắn liền nháy mắt với Trần Thụy Niên.

Trần Thụy Niên lấy từ trong cái túi bên eo ra hai cây phi tiêu đen kịt, sau đó phi tới khoảng cách chính giữa hai người đang lao vào nhau.

Diệp Thiên Vân cùng Vệ Sư Hạo cũng cảm giác được uy hiếp bên ngoài, cơ hồ đồng thời tránh đi, hai phi tiêu không chút sai lệch nào găm trên mặt đất cách bọn họ một bước chân! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lý Sư Bình nhìn hai người dừng lại, trong lòng lập tức buông lỏng, sau đó hướng tới bên cạnh nói: "Không cần ẩn núp, đã tới đây, nên lưu lại vài thứ đi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio