Mông Điềm muốn nói điều gì đó, nhưng thấy Diệp Thiên Vân vẫn còn đang ở đây, tựa như khó có thể mở miệng, sau nửa ngày mới nói: "Nếu như mẹ ngươi trên trời có linh thiêng, bà ấy tuyệt đối không muốn nhìn thấy ngươi...!"
"Không cần phải lôi mẹ con ra!" Mông Nghĩa ngắt lời hắn, có chút khinh thường nói: "Nếu như có người không biết, lại còn tưởng Mông Nghĩa ta vong ân phụ nghĩa! Cha, có nhiều chuyện cha tưởng con không biết sao? Mẹ con làm sao lại chết? Cha không phải rất rõ ràng sao! Thân thể của con không dám nói là học võ sẽ có đại thành tựu. Nhưng thật sự vẫn có chút tư chất. Nhưng là kẻ nào đã hạ độc con, biến con ra bộ dạng này! Cha dám nói sao?"
Diệp Thiên Vân nghe xong trong lòng có chút nghi hoặc. Bản thân Mông gia cũng không phải hòa hợp vẻ bề ngoài. Bên trong một đại gia tộc quả thực có quá nhiều nội tình.
"Cha...!" Trong ánh mắt Mông Điềm tràn đầy vẻ kinh ngạc, còn có một tia áy náy không cách nào che dấu nổi. Hắn thở dài nói: "Những chuyện này đều là quá khứ mấy chục năm về trước. Con hà tất phải nhắc lại chuyện xưa?"
"Ha ha, cha, người đang nói thật hay giỡn vậy!" Mông Nghĩa liếm liếm môi, hỏi ngược lại: "Có thật là cừu hận mấy chục năm trước có thể quên lãng? Mông Trí hắn là cái dạng tư chất gì? Bất quá chỉ là một tên ăn chơi trác táng, bất học vô thuật mà thôi! Nhưng mẹ hắn lại hạ độc con, để mọi cố gắng của con từ trước đều hóa thành hư ảo. Khiến con sợ hãi nhất là chuyện này cha hoàn toàn biết rõ, nhưng cha lại không ngăn cản bà ta lại. Cha như vậy có thật là đủ tư cách làm cha không?"
"Đủ rồi!" Mông Điềm không biết vì sao đứa con của mình lại có bộ dạng như vậy, dùng ánh mắt đang đấu tranh nhìn hắn nói: "Những năm qua, cha vẫn đang cố gắng đền bù sai lầm năm xưa, Chẳng lẽ con không cảm giác được sao? Con đã được đối xử ngang hàng với Mông Trí, cha cũng đem tập đoàn Mông Thái cho con quản lý. Cái này chẳng phải là niềm tin đối với con sao? Cha chẳng phải đã đối đãi với con như gia chủ tương lai của Mông gia sao!"
Mông Nghĩa nhìn cha mình cười lạnh nói: "Ngài thật vĩ đại a! Hôm nay cho dù cha chỉ nói một câu thật lòng thôi thì trong lòng con cũng sẽ có một chút an ủi. Nhưng đến lúc này mà cha vẫn muốn lừa gạt con sao? Con và Mông Trí chưa bao giờ được đặt ngang hàng. Cha chẳng qua chỉ xem con là một con trâu thoiio. Lợi dụng lòng trung thành của con đối với Mông gia, để con hoàn thiện tập đoàn Mông Thái, chuẩn bị sẵn chỗ cho Mông Trí!"
Mông Điềm khẽ giật mình, hai mắt khép lại: "Con làm sao có thể nghĩ như vậy? Nơi này là nhà của con. Cha là cha của con!"
"Không!" Trong mắt Mông Nghĩa đã ẩn ước có lệ quang: " Mày có làm tất cả thì cũng chỉ vô ích mà thôi. Đây chính là những lời Mông Nghĩa nói với con! Đương nhiên đó cũng là chuyện mấy chục năm trước. Khi đó cả hai đều còn trẻ! Nhưng đến bây giờ, câu nói đó lại đang nhắc nhở con hiểu ra ý nghĩ của cha sẽ không bao giờ thay đổi!"
Mông Điềm thẹn quá hóa, run rẩy chỉ vào hắn nói: " Mày đúng là con sói nuôi không quen chủ!"
"Tôi nghĩ ông nhất định đã nghe qua một câu, sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn !" Mông Nghĩa đã hoàn toàn trở mặt. Đã không cần bận tâm cảm thụ bất cứ kẻ nào thì hắn thản nhiên nói: "Đối với Mông gia mà nói, tôi vĩnh viễn là người ngoài. Bởi vì ta bất quá chỉ là do một kỹ nữ sinh ra! Tôi ở Mông gia đã nhiều năm như vậy, nhưng vẫn làm một con chó trung thành tận tụy, bị đề phòng khắp nơi không nói, còn bị tính kế không ít. Nhưng tất cả chỉ có thể nuốt xuống!"
"Hôm nay, tôi muốn nói cho ông biết, thật ra tôi là một con sói!"
Mông Điềm nhìn ánh mắt kiên quyết của Mông Nghĩa, bất thình lình cười rộ lên, gật đầu nói: "Mông Nghĩa, lời này hôm nay tao coi như chưa từng nghe thấy! Từ giờ trở đi, mày làm gì thì vẫn làm cái đó. Chúng ta vẫn là cha con. Mông Trí vẫn là anh trai của mày như trước!"
Hắn ngừng lại một chút nói: "Mông Trí sẽ tiếp nhiệm chức gia chủ. Nó sẽ lưu lại cho mày một vị trí trong yếu trong gia tộc.Cái này chính là cơ hội cuối cùng của mày!"
"Cuôi cùng ông cũng hạ cái vẻ ngoài nhân từ xuống. Rất tốt!" Mông Nghĩa trên mặt có một chút thoải mái nói: "Cha, chỉ là người hiểu rõ Mông gia, cho dù là thằng ngu cũng biết, ngày Mông Trí leo lên vị trí gia chủ cũng chính là ngay tôi phải chết!"
"Ông định cho tôi sống thêm mấy ngày sao? Nếu đúng như vậy thì không cần! Mông Nghĩa ta cho dù chết cũng tuyệt sẽ không làm tiếp chuyện ngu ngốc trước kia. Càng không cần người khác thương hại, khiến tôi cảm thấy chán ghét!"
"Được!Được!Được!" Mông Điềm tựa như đã sớm dự liệu được từ trước, sắc mặt phát lạnh nói: "Không nghĩ tới cả đời tao lại sai lầm nhất lại là nuôi mày. Chính là mày! Mông Nghĩa. Mày đã không phải một lòng với Mông gia, tao cũng không cần khách khí với mày! Mày đã không nhận Mông gia, Mông gia cũng không cần nhận mày! Người đâu...!"
Mông Điềm vừa quát lên, cửa chính lập tức mở ra, bốn tên thủ hạ vạm vỡ cùng bước vào, tên cầm đầu ôm quyền nói: "Gia chủ, ngài gọi chúng ta có việc gì?"
Khi tới Diệp Thiên Vân đã nhìn thấy mấy người này. Hắn không nghĩ tới Mông Nghĩa sẽ ngang nhiên trở mặt với cha hắn trong Mông gia. Điều này làm hắn cảm thấy rất nghi hoặc.
Mông Nghĩa vốn là người trầm ổn, trước nói chuyện hay làm việc đều suy nghĩ rất cẩn thận. Trước tính thắng, sau tính bại. Hắn hẳn phải rất rõ ràng. Nếu đã rõ hậu quả vì sao lại lỗ mãng như vậy?"
Ngay khi Diệp Thiên Vân còn đang nghi hoặc, Mông Nghĩa nhẹ thở dài một hơi rồi nói: "Cha, ông không phải muốn nhốt tôi lại cả đời chứ?"
"Nhốt cả đời?" Mông Điềm nở nụ cười âm lãnh nói: "Đối với loại người lang sói như mày, căn bản là không cần phải nhốt. Bởi vì mày vĩnh viễn sẽ không hồi tâm chuyển ý. Cho nên chỉ có xóa bỏ tính mạng của mày thì Mông gia mới không còn bất cứ sự uy hiếp nào!"
"Ông muốn tôi chết?" Mông Nghĩa có chút không tin tưởng nói: "Vậy còn Thiên Quân? Nó là cháu nội ông! Thiên Quân tuổi còn nhỏ, nó vô tội mà!"
Mông Điềm khoanh hai tay lại, không có chút cảm tình nào nói: "Chẳng lẽ tao lại muốn nuôi thêm một con sói sao? Mông Nghĩa, nó và mày đều giống nhau, cho nên bọn mày chết hết mới là kết quả tốt nhất.Ta đang rất hối hận, hối hận vì sinh ra một thằng con như mày, nuôi lớn mày. Nếu không tuyệt sẽ không có ngày hôm nay!"
"Bắt bọn chúng lại. Giết không cần hỏi!" Mông Điềm cuối cùng cũng hạ tử lệnh.
Diệp Thiên Vân khẽ giật mình. Hắn vốn cùng Mông Nghĩa tới đây nhưng không nghĩ lại bị vạ lây. Điều này làm hắn kinh ngạc khó hiểu, đồng thời cũng có một cái nhìn mới đối với Mông Điềm. Kẻ này đến con mình cũng có thể hạ thủ, Chỉ sợ giết hắn càng không chút do dự.
Tuy mệnh lệnh đã hạ, nhưng sự thật lại không tốt đẹp như tưởng tượng của Mông Điềm. Bởi vì bốn gã thủ hạ căn bản không hề động đậy mà cúi đầu im lặng, tựa như không hề nghe thấy gì!
"Các ngươi còn không mau động thủ!" Mông Điềm bắt đầu có dự cảm không ổn. Nhưng vẫn hừ lạnh nói: "Ai là gia chủ? Các ngươi nên biết, hậu quả việc phản bội Mông gia chỉ sợ bất cứ kẻ nào cũng không chịu nổi!"
Tên thủ hạ cầm đầu ôm quyền nói: "Thực xin lỗi gia chủ! Mệnh lệnh của ngài thứ cho chúng tôi không chấp hành!"
"Cha!" Mông Nghĩa nhìn hắn, có chút thương cảm nói: "Ông cũng biết tính tình của tôi. Chuyện không nắm chắc thì tôi không bao giờ làm. Tôi dám ngả bài với ông thì cũng có nghĩa tôi đã có khả năng khống chế Mông gia!"
"Hảo nhi tử của ta!" Mông Điềm ngồi phịch xuống ghế, thì thào lẩm bẩm: "Mày đúng là hảo nhi tử! Không hổ là đời sau Mông gia!"
"Quá khen!" Mông Nghĩa thản nhiên nói: "Mười mấy năm trước, khi tôi nhận ra chân tướng, tôi đã quyết định, nhất định phải leo lên vị trí gia chủ!"
Mông Điềm tựa hồ muốn cười nhưng không cười nổi. Chỉ trong vẻn vẹn một phút đồng hồ nhưng trở nên già đi rất nhiều, ngay cả tấm lưng lúc nào cũng thẳng tắp cũng còng xuống. Hắn thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Tao có thể chết! Nhưng Mông Trí thì sao?"
Diệp Thiên Vân giờ khắc này mới đúng là hiểu một chút về Mông gia. Cha muốn giết chết con. Con lại muốn giết cha. Tình thế biến đổi nhanh như chớp. Thậm chí khiến cho người ta không kịp phản ứng!
"Mông Nghĩa. Mày thật sự nhẫn tâm như thế?" Mông Điềm có chút bi thương hỏi: "Tao nguyện đem Mông gia giao lại cho mày, nhưng mày phải lưu lại cho họ một mạng. Để huyết mạch Mông gia có thể tiếp tục truyền thừa, không đứt đoạn!"
Mông Nghĩa lắc đầu nói: "Chẳng phải ông đã từng nói, sói thì không thể nuôi. Cho nên ông nhất định phải chết. Bọn chúng càng phải chết! Tôi không thể nhìn một kẻ thù ngày nào cũng đi đi, đi lại dưới mí mắt, khiến cho tâm thần tôi không yên!" Hắn lặp lại lời của Mông Điềm khi nãy, trong mắt ngoài trừ bình tĩnh còn có một tia khoái ý!
"Mày...!" Mông Điềm đã tuyệt vọng, hắn chống tay xuống bàn, giống như một chiếc lò xo từ trên ghế nhảy ra, phi thân đánh tới Mông Nghĩa, hai tay rung lên xuất ra hai quyền!
Chỉ là vừa nhảy lên, khuôn mặt Mông Điềm đột nhiên trắng bệch, kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng là bồ câu gãy cánh rơi xuống. Hai tay ôm bụng, chỉ vào Mông Nghĩa, vẻ mặt không tin nổi nói: "Mày đã hạ độc trong trà!"
"Không sai!" Thân hình Mông Nghĩa đến động môt cái cũng không có. Chậm rãi nói: "Cha. Là ông đã giao tính mạng cho ta. Ông đã dạy tôi đọc sách, dạy tôi luyện quyền, càng chỉ dạy tôi dùng quyền mưu! Tất cả những điều đó tôi chưa bao giờ quên.... Nhưng mà ông đã già rôi, không chỉ có thân thể mà ngay cả tinh thần cũng mục nát. Ông muốn đem Mông gia truyền lại cho một tên vô dụng, vi phạm tổ huấn của Mông gia. Cho ên ông nhất định phải chết. Tuy tôi rất không nhẫn tâm nhưng cũng chẳng còn cách nào!"
Mông Điềm nghe đến đó liền phun ra một ngụm máu. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, cười nhưng biểu lộ nỗi cay đắng vô cùng. Đột nhiên hắn trừng hai mắt nhìn về phía Mông Nghĩa, thanh âm lạnh lùng nói: "Mày vẫn còn nhơ tao dạy mày nhiều điều như vậy. Vậy thì mày cũng nên nhớ, Mông Điềm tao vĩnh viễn luôn có một chiêu tối hậu!"
Lời hắn vừa dứt, từ phía tấm bình phong phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng rít. Một thanh kiếm sáng loáng xuất hiện, ngay sau đó một người mặc áo đen phá tan tấm bình phong phóng ra.
Động tác người mặc áo đen tựa sấm sét, khiến người ta đến thời gian phản ứng cũng không có. Mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực Mông Nghĩa.!
Diệp Thiên Vân kinh hãi. Vừa rồi khi hắn bước vào phòng, đã dùng cảm giác quét qua một lần. Căn bản không hề phát hiện điều gì bất thường. Nhưng bây giờ bỗng không xuất hiện thêm một người. Loại tình huống này cũng là lần đầu tiên phát sinh. Không nghĩ tới trong Cẩm thành lại có người có thể né tránh được cảm giác tìm kiếm.
Chỉ trong chớp mắt, đối phương đã tiếp cận Mông Nghĩa. Kiếm của hắn còn cách Mông Nghĩa không đến một mét. Mông Nghĩa biết căn bản là không thể tránh được một kiếm này. Bất luận phản kháng gì cũng chỉ là phí công. Tại thời khắc mấu chốt này, hai mắt hắn liền lộ ra vẻ tuyệt vọng, khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng! Cứ như vậy mà chêt sao? Mắt nhìn mũi kiếm càng lúc càng gần, hắn nghĩ đây có lẽ là số phận a! nguồn TruyenFull.vn
Mông Điềm tuy đã trúng độc, nhưng ánh mắt vẫn như độc xà nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, trên mặt nở nụ cười thắng lợi!
Đúng lúc này Diệp Thiên Vân động!