Vô Diệm Vương Phi

chương 68: ta muốn ngươi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thập lục đệ này mặc dù lòng dạ độc ác, làm việc quái đản, không chừa lối thoát, nhưng cũng là người có tình có nghĩa, chỉ cần là ân nhân, hắn không thể nào không nể mặt!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc gian trá mở miệng, đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể yên ổn ngoi trên ngôi Hoàng đế bình chân như vại.

Bởi vì hắn tin tưởng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên tuyệt đối không phải loại tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, huynh đệ này của hắn đối với ngôi Hoàng đế không có chút hứng thú nào, cũng là người có thể dùng tốt nhất, hắn sẽ không dại gì vì chuyện của Mộng Nhan đắc tội với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng nhìn vẻ mặt già nua không vui của Thái hoàng Thái hậu, dù sao hắn cũng phải ứng phó một chút.

“Ý của ngươi chính là muốn Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhờ ta giúp hắn một lần?”

Mộng Nhan bắt đầu nhận ra chân lý, cuối cùng có chỗ nào nàng có thể giúp đỡ hắn đây!

“Đúng, chính là như vây. Nhưng mà Thập lục đệ võ công cao cường, ngươi muốn giúp đỡ hắn sợ rằng...”

Là khó khăn càng thêm khó khăn nhưng những lời này Đoan Tuấn Mạc Bắc sẽ không nói ra, có thể làm được hay không là chuyện của Thái hoàng Thái hậu và Mộng Nhan, dù sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên muốn kết hôn với người nào hắn đều có trò hay để xem cả.

“Bà dì à, cháu muốn tiến vào Đoan Tuấn vương phủ!”

Mộng Nhan nhắc lại chuyện cũ. Chỉ cần vào vương phủ, ở bên người Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mới có nhiều cơ hội giúp đỡ hắn!

Thái hoàng Thái hậu trầm ngâm giây lát, xem ra đây là biện pháp tốt nhất, chỉ sợ thủ đoạn tàn nhẫn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên... Bà lo lắng nhìn sang Hoàng thượng.

“Biểu muội muốn tiến vào vương phủ, chuyện này không phải không làm được, nhưng với tính tình của Thập lục đệ... Chậc chậc!”

Hắn lắc đầu, không dám bảo đảm an toàn của Mộng Nhan

“Cũng bởi vì vậy mới nhờ Hoàng thượng ra tay, Hoàng thượng tự mình đưa Mộng Nhan vào, chẳng lẽ Thập lục tôn nhi không nể mặt Hoàng thượng, hơn nữa, Mộng Nhan chỉ ở lại vương phủ một thời gian, cũng không phải gả cho hắn, hắn không dám làm gì đâu!”

Thái hoàng Thái hậu nháy mắt không ngừng, giựt giây.

“Hoàng thượng biểu ca, van cầu huynh, hãy giúp muội, chuyện còn lại muội tự mình xử lý cũng được!”

Mộng Nhan bước tới dùng sức kéo long bào của Đoan Tuấn Mạc Bắc, giọng nói rất điềm đạm đáng yêu.

“Cũng được, coi như là giúp biểu muội hoàn thành ước nguyện!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc cười khẽ, hắn tự có tính toán riêng mình, nếu Mộng Nhan thật sự trở thành Thập lục Vương phi, có lẽ sự tình từ nay về sau sẽ tốt một chút!

..............

Chậm rãi nằm xuống giường của Lăng Tây Nhi, thân thể cao lớn của Đoan Tuan Mạc Nhiên chiếm nửa cái giường. Đêm nay hắn muốn ở lại rồi, nụ hôn kia khiến con tim của hắn không còn bình tĩnh nữa.

“Sao vậy? Đêm nay ngươi không trở về à?”

Lăng Tây Nhi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, sau khi nàng lấy hết can đảm hôn hắn, ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên u ám và sâu thẳm một cách khác thường, đôi mắt to đen láy không ngừng đảo qua đảo lại trên người nàng.

Nàng xoay người đóng cửa phòng, khóe môi giảo hoạt nhếch lên, mang theo vẻ tươi cười vì ý đồ đã thực hiện được. Nam nhân đều phải câu dẫn không đúng sao?

Nói không chừng... a a a, đêm nay nàng có chút chờ mong nha. Hì hì, nghĩ lại cảm giác cùng hắn hôn môi. Gương mặt nhỏ nhắn không tự chủ đỏ bừng.

Hai tay Lăng Tây Nhi ôm trước ngực vuốt vuốt xuống, trong lòng rất chờ mong, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên thử nghiệm chuyện này...

Được rồi, vẫn còn một điều, kiện trước tiên, hắn thật sự thích nàng sao?

“Ngươi còn đứng đó làm gì? Lên giường!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không vui cau mày, lạnh lùng mở miệng.

Lăng Tây Nhi len lén ngoái đầu lại nhìn hắn, đứng trước giường do dự hồi lâu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trìu mến không chớp mắt, nét mặt thẹn thùng.

“Ngươi... nhìn ta với ánh mắt như vậy... là muốn câu dẫn ta sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, bàn tay to vươn ra trong chớp mắt kéo Lăng Tây Nhi lên giường, sau đó nắm cái cằm trắng nõn của nàng trong tay, không chớp mắt chậm rãi thưởng thức, không ngờ mềm mại, non mịn, thon thả như vậy... thật giống trong tưởng tượng của hắn....

Ánh mắt không ngừng chuyển động trên gương mặt xinh xắn đáng yêu của nàng... cuối cùng dừng lại trên đôi môi đầy đặn đỏ hồng, cảm giác mềm mại trong tay truyền đến khiến ánh mắt hắn tối sầm lại, biết được Lăng Tây Nhi đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng mình, nhưng cho dù thích cũng tốt, hay nhất thời cảm thấy mới mẻ cũng được, hắn thầm nghĩ muốn nhấm nháp hương vị ngọt ngào từ đôi môi nàng!

Bóng ma trước mặt càng lúc càng lớn, Lăng Tây Nhi híp mắt lại, trơ mắt nhìn gương mặt búp bê đáng yêu trước mặt ngày càng gần, bàn tay nhỏ bé nắm chặt quần áo, thậm chí có vẻ chờ mong.

Nàng chậm rãi nhắm mặt lai, lông mi vừa cong vừa dài nhẹ nhàng run rẩy giống như hai cánh bướm thật đẹp... Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nghênh đón nụ hôn này.

Hai người trong lúc đó gần như có thể nghe được hơi thở của nhau, cho đến khi không khí trong phòng trở nên khô nóng ngột ngạt không chịu nổi, mũi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngửi được hương thơm trên người Lăng Tây Nhi, mùi thơm quấn quanh chớp mũi quấy nhiễu người khác, một sự rung động khiến hắn không nói nên lời, chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này làm hắn cảm thấy chật vật mở mắt ra, không lẽ hắn thật sự bị nữ nhân trước mắt hấp dẫn rồi sao?

Đôi mày đẹp mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướng lên, một hồi lâu không có hành động gì khác.

Chờ đợi một lúc thật lâu, mi mắt run rẩy mở ra, Lăng Tây Nhi Nhìn ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang suy nghĩ sâu xa, hắn lạnh lùng nhìn nàng, một đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng như muốn xuyên thấu lòng nàng.

“Ngươi làm sao vậy?”

Nàng cẩn thận mở miệng hỏi, trong lòng mặc dù hơi thích Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kì lạ của hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

Sau khi trầm mặc một lúc, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên cười gượng, ánh mắt sắc sảo âm trầm, khóe môi mỉm cười ẫn chứa một vẻ tình tự không tên, lẳng lặng ngắm nhìn tiểu nữ nhân đang thẹn thùng trước mặt.

“Ta muốn ngươi!”

Hắn nhẹ nhàng gác đầu trên vai Tây Nhi, giọng nói bỗng trở nên khàn khàn trầm ấm vang bên tai, mỗi một lời nói khiến trái tim nàng rung đông.

“Cái gì?”

Lăng Tây Nhi kinh ngạc, muốn nàng? Nàng kinh hãi mở mắt thât to, thân thể cứng như một khúc cây.

“Đồng ý không?”

Hắn tiếp tuc hỏi, ánh mắt tà mị và lạnh lẽo, giống như nàng vừa nghe những lời như thế phải lập tức la lớn vạn tuế, sau đó vui vẻ cởi sạch quần áo, ngoan ngoãn nằm dưới người của hắn!

Lăng Tây Nhi cứng rắn nói: “Ta không đồng ý!”

“Ngươi khẳng định?”

Ánh mắt của nam nhân tối sầm lại, khóe môi đột nhiên trở nên lạnh băng một cách khác thường.

Thở hổn hển một hơi, Lăng Tây Nhi cố quên đôi mắt tà mị lạnh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên gây ảnh hưởng đến mình như thế nào, rõ ràng nhìn trước mặt, trái phải, nàng nhất định phải giữ vững lập trường của mình!

Đột nhiên kiêu ngạo ngẩng đầuu lên:

“Đúng, ta không đồng ý!”

“Tại sao?”

Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm xuống, chậm rãi mở miệng, đây là lần đầu tiên hắn chủ động muốn một nữ nhân!

Tại sao? Nam nhân này thật sự rất hiểu cách khiến người khó xử! Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ ôm trán:

“Ngươi thích ta sao?” Nàng lắp bắp hỏi.

“Vẫn còn đang suy nghỉ!”

Câu trả lời quá giỏi nha, khiến Lăng Tây Nhi trợn mắt.

“Vậy ngươi muốn cùng ta đến khi biển cạn đá mòn không?”

Chuyện này là thực tế nhất, nàng không muốn là người hiện đại đáng thương chạy tới cổ đại, còn bị một tên đồ cổ vứt bỏ!

Hắn trầm mặc, hơi cau mày.

“Ta không phải là một nữ nhân tùy tiện!”

Lăng Tây Nhi biết câu trả lời rồi, hắn chỉ đơn giản muốn nàng mà thôi.

“Ta không nói ngươi như vậy!”

Nhưng xin nàng hãy quên câu hồng hạnh vượt tường!

“Vì vậy trước hết ngươi nên nghĩ chuyện này một cách rõ ràng, ta không có khả năng xoxo với ngươi!”

Nàng xua xua tay, những lờỉ này nói trắng ra quá rồi còn gì!

“Ngươi là Vương phi của ta!”

Hắn nhắc lại luận điệu cũ rích.

“Ta nói rồi, ta là giả mạo, ta không ngại đem Lâm Y Y thật sự đổi lại!”

Nếu chỉ vì một danh phận mà nảy sinh quan hệ, nàng sẽ càng cự tuyệt!

“Ngươi đang khiêu chiến tính kiên nhẫn của ta!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên thẹn quá thành giận, hai tròng mắt bắn ra những ánh mắt âm độc, hắn đã nói qua nàng là Vương phi của hắn, vĩnh viễn sẽ như vậy, hắn không cần bất kì ai, ít nhất hắn không ghét Lăng Tây Nhi!

“Ta không có... Ta chỉ không nghĩ nhanh như vậy... Ta bây giờ chỉ có một chút thích ngươi mà thôi!”

Lăng Tây Nhi uất ức bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, thẳng thắn nói ra những lờỉ trong lòng.

Nàng là người truyền thống, vận động trên giường nhất định phải làm với người mình yêu, nếu Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật sự thích, nàng chắc chắn sẽ không từ chối... nhưng mà... Nàng chấp nhận số mạng lắc đầu, coi như hắn thật sự thích, nhưng không có can đảm thừa nhận...

Nàng trợn mắt, nhất định phải bắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên thừa nhận là có!

“Đã có một chút thích thì tốt rồi!”

Nét mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên giống như kẻ trộm tươi cười, thật sự trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi hơi thích ta rồi phải không?”

Lăng Tây Nhi cố lấy can đảm, vươn ngón út hung hăng chọt chọt vào người của nam nhân kỳ cục trước măt, hừ, chẳng lẽ chỉ cần nàng thích hắn thôi sao, tại sao hắn không thích nàng.

“Lăng Tây Nhi!”

Khuôn mặt tuấn tú trở nên lạnh lẽo, hắn đã đối nàng phá lệ ân cần rồi, chẳng lẽ nàng vẫn còn không rõ trái tim của hắn. Hắn không ghét một người, người đó nên sớm cảm ơn rồi!

“Như thế nào?”

Bất cứ giá nào, Lăng Tây Nhi thề bảo vệ sự trong sạch của mình. Mặc dù nàng cũng rất muốn chuyện đó, len lét nhìn hắn dò xét một chút, cái nhìn đò xét này khiến người nào đó nổi giận lôi đình, nếu không muốn thì không nên dùng ánh mắt câu dẫn người khác này nhìn hắn!

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, bước xuống giường.

“Hử, ngươi đi đâu vậy?”

Lăng Tây Nhi kinh hãi nhìn hắn không chớp mắt, tại sao không kiên nhẫn như vậy? Nói một hai câu lấy lòng nữa không được sao!

Người nào đó hừ lạnh một tiếng, mặc quần áo và mang giầy xong, mở cửa phòng nghênh ngang bước ra, trong tình cảnh này nếu muốn hắn nói rõ cho nàng biết hắn thích nàng, không bằng bảo hắn đi chết còn sướng hơn!

Kinh ngạc nhìn bóng lưng của người nào đó từ từ biến mất, Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài nằm trên giường, một người bất trị như thế, nàng không nên vì hắn đột nhiên quá tốt bụng với nàng mà cảm động, nói không chừng hắn chỉ muốn làm một chuyện tốt, tích chút ân đức mà thôi, tại sao nàng dễ bị lừa gạt như vậy, nhưng dường như hắn không phải là người muốn lấy lòng người khác?

Không lẽ hắn thật sự tốt với nàng? Nhưng nếu làm chuyện đó, hắn không thể nói vài lời dễ nghe không được sao? Nhất định dấu kín tất cả tâm tình trong bụng? Đúng là hũ nút mà!

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Mộng Nhan công chúa vì là công chúa của nước láng giềng...”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên quỳ trên mặt đất, giọng nói lanh lảnh của thái giám già kia nói gì đó nàng không biết, chỉ biết sắc mặt của người bên cạnh càng ngày càng khó coi, không khí xung quanh cũng càng ngày càng lạnh như băng, lạnh đến nỗi mặc dù tiết trời đang là đầu mùa thu nhưng mặt nàng đổ mồ hôi giống như bị bệnh sốt rét, hàm răng đánh vào nhau cầm cập.

Hoàng thượng dưới một ngườỉ trên vạn người dù bận vẫn ung dung ngồi ở vị trí chủ tọa, hắn đang đợi chờ giây phút Đoan Tuấn Mạc Nhiên không phục tìm hắn lý luận, những lời giải thích hắn đã nghĩ chu toàn, bảo đảm làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên cứng họng, không trả lời được!

Bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên chọc giận vài năm, lần này có thể thắng một ván, hừ hừ, hắn cười lạnh, đôi mắt lạnh lùng tà mị đánh giá gương mặt búp bê biến thành xanh đen của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Khâm thử!”

Một việc vô cùng đơn giản, thánh chỉ giống như chân bó của phụ nữ có chồng vừa thối vừa ghê tởm (so sánh thật phong phú) ,cuối cùng chỉ có một câu Lăng Tây Nhi rốt cuộc nghe được một cách rõ ràng, đó là Mộng Nhan muốn coi vương phủ là hành cung.

Mộng Nhan nói phải thể nghiệm và quan sát đất đai và dân tình của Đoan Tuấn vương triều, dĩ nhiên ai cũng có thể nhìn ra được đó chỉ là viện cớ.

“Thập lục đệ, sau này Mộng Nhan phải nhờ ngươi chăm sóc, lâu nay ở trong hoàng cung nàng cũng buồn bực khiến người khác lo lắng, vì vậy...”

Đoan Tuấn Mạc Bắc cười hì hì.

“Hoàng thượng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhướng mắt ngắt lời hắn.

“Hây,”

Đoan Tuấn Mạc Bắc hoảng hốt, thái độ rất cẩn thận nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Ý của Hoàng thượng là muốn ta bảo vệ công chúa Mộng Nhan sao?”

Hắn lạnh lùng hỏi, khóe môi tàn nhẫn và lạnh như băng động lòng người cười lạnh.

“Không cần!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn có chuyện quan trọng cần làm, việc của Thiên Địa Thịnh còn chưa giải quyết xong, nếu hắn nói đồng ý để Đoan Tuấn Mạc Nhiên bảo vệ Mộng Nhan, có thể tưởng tượng Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ nói gì, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhất định sẽ không lo chuyện của Thiên Địa Thịnh nữa!

“Nàng chỉ là một người khách của quý phủ phải không, có thể tự lo liệu, không cần ta lo đúng không?”

Hắn cười lạnh, tiếp tục hỏi tới, khí thế bức người khiến trong lòng Đoan Tuấn Mạc Bắc như có trống gõ vào, hắn cau mày nhìn gương mặt âm trầm của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, một lần nữa cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu.

“Như thế cũng tốt, nếu như vậy, Mộng Nhan công chúa có thể ở lại vương phủ!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước lên nhận thánh chỉ, ngồi ngay ngắn kế bên vị trí chủ toạ, nét mặt băng sương như cũ không hề giảm.

“Hử?!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc kinh ngạc, không ngờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên dễ dàng đồng ý như vậy, những lý do thoái thác hắn chuẩn bị cả đêm phải làm sao bây giờ...

“Ngươi đồng ý rồi sao?” Hắn có chút hoài nghi.

“Chẳng lẽ nói ta không đồng ý?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, nhướng mày nhìn gương mặt khiếp sợ của Đoan Tuấn Mạc Bắc.

Đoan Tuấn Mạc Bắc nhất thời nghẹn lời, không còn cách nào khác.

“Bất quá trong phủ của ta không được an toàn lắm, ngươi cũng biết kẻ thù của ta nhiều vô kể, Hoàng thượng nên phái người bảo vệ công chúa, nếu gặp chuyện không may thần không chịu trách nhiệm!”

Hắn đứng lên, lạnh lùng mở miệng, chuẩn bị tiễn khách.

Phun phun, nhanh như vậy đã muốn đuổi người? Đoan Tuấn Mạc Bắc đứng lên không cam lòng sờ sờ mũi, ngẫm lại, dù sao mục đích đã đạt được rồi, cũng không cần lo lắng nhiều, không nên ở lại xem sắc mặt của Thập lục đệ, vì vậy bảo đám người bãi giá hồi cung.

Thuận lợi ở lại Đoan Tuấn vương phủ, cái miệng nhỏ nhắn của Mộng Nhan nhếch lên, vừa muốn vui mừng tiến lên nói với Đoan Tuấn Mạc Nhiên vài câu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng không thèm nhìn nàng một chút, kéo Lăng Tây Nhi đứng bên cạnh xem kịch vui phủi mông rời đi.

Đại sảnh lớn như vậy chỉ còn lại nàng và mấy chục nha hoàn, trong thế giới cổ đại này, nha hoàn bị coi như những người phụ thuộc, cho nên, người chân chính cũng chỉ có mình nàng.

Mộng Nhan thở phì phì trừng mắt, nhìn hướng bóng dáng Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa biến mất không nhịn được mở miệng mắng, nhưng vì hoàn thành mưu kế khiến cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên yêu mình, trước mắt nàng chỉ có thể nhẫn nại.

Bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên lôi đi, Lăng Tây Nhi cẩn thận nhìn nét mặt xám xịt của hắn, hắn đang tức giận sao? Là vì chuyện của công chúa Mộng Nhan.

Chứng kiến giây phút Đoan Tuấn Mạc Nhiên nổi giận kia, sự lo lắng trong lòng Tây Nhi dần dần biến mất, ít nhất hắn cũng không chào đón công chúa Mộng Nhan đến ở đây không phải sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio