Vô Hạn Thự Quang

quyển 6 chương 3: thời gian ở thế giới thực (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“…Thời gian ba tháng trôi qua thật nhanh!”

Trong một sơn cốc cách xa thị trấn Sở Hạo xuất hiện, một công ty khai thác khoáng sản nhỏ đang hoạt động ở đây. Tuy nhiên trên thực tế thì nó là một trong những căn cứ của tổ chức Kẻ phản nghịch, chuyên lo việc hậu cần, điều hành và tiếp tế, Là căn cứ hạng trung song cũng chẳng phải loại trọng yếu gì.

Sở Hạo được nhân viên của tổ chức Kẻ phản nghịch đón về căn cứ, sau đó tiến hành thẩm hạch thường quy. Trong khi đó, Lý Cương Lôi và vài thành viên O nhanh chóng đáp máy bay, trong hai ngày đã có mặt tại căn cứ, đồng thời còn dẫn theo một cô bé tám chín tuổi- Niệm Tịch Không.

Bên ngoài phòng thuỷ tinh thẩm hạch, âm thanh non nớt của Niệm Tịch Không vang lên: “Đúng vậy, vậy mà đã ba tháng rồi. Tôi còn tưởng anh quên mất lời hứa rồi chứ. Nếu khế ước không được hoàn thành thì sau này nhanh như vậy đã ba tháng rồi, ta còn tưởng ngươi thất hứa chứ. Nếu khế ước không được hoàn thành thì sau này anh càng mạnh thì càng bị tâm ma đe dọa.”

Hai ngày nay, Sở Hạo ăn ngon ngủ kỹ trong căn cứ, hơn nữa hắn vốn là một trong ba thủ lĩnh O nên chuyện cố ý hãm hại máu chó như trong phim với tiểu thiếu chắc chắn không xảy ra. Chỗ này rất an toàn nên những di chứng từ lần đoàn chiến với người xâm nhập trước vơi đi một chút. Giờ nghe âm thanh non nớt của Niệm Tịch Không, Sở Hạo không khỏi mỉm cười hỏi lại: “Hả, sao tôi lại gặp phải tâm ma?”

Niệm Tịch Không vẫn như cũ, âm thanh đậm chất LoLi: “Nếu là người bình thường thì gần như không thể đạt tới trình độ đó. Nhưng anh đã gia nhập cái không gian kia thì khả năng ấy có thể xảy ra. Bây giờ nói luôn cũng được. Bất cứ một sinh mệnh nào muốn mạnh hơn đều sẽ phải trải qua một quá trình lượng biến. Thân thể, khả năng khống chế năng lượng, kỹ xảo… đều có cực hạn. Yêu tộc, Vu tộc hay dù là mãnh thú hồng hoàng cũng phải chịu trói buộc của pháp tắc này. Bởi nếu cứ để nó phát triển tiếp thì hoặc sẽ tự huỷ chính mình, hoặc huỷ luôn vị diện đang sống. Một sinh mệnh như thế căn bản không thể nào tồn tại trên đời được.”

“Như vậy, khi một sinh mệnh tiến hoá, cường đại tới một mức nào đó thì sẽ phải vượt qua một cái rào cản, từ phàm nhập Thánh. Chuyện ấy đúng cho mọi chủng tộc, văn minh, đạo tu luyện. Tuy cách gọi khác nhau nhưng bản chất là một. Ví dụ như tối, muốn đạt trình độ đó thì phải thuế biến Nguyên Anh thành Nguyên Thần. Hay như cường giả mở cơ nhân toả cần lĩnh ngộ ánh sáng tâm linh. Còn các ma pháp sư thì châm thần hoả. Mà rảo cản ở đây chính là tâm ma, kẻ địch lớn nhất của sinh mệnh- chính bản thân mình! Mà anh thì đã lầm giao ước với tôi, cũng chính là lấy ánh sáng tâm linh của mình ra thề. Nếu anh không thực hiện thì khi châm thần hoả chắc chắn sẽ bị cắn trả, nhẹ thì bán thân bất toại, mất hết lực lượng, mà nặng thì ‘nguội luôn’. Đến lúc đó, anh tuyệt đối sẽ vô cùng hối hận vì đã không thực hiện ‘lời thề’ ấy.

Niệm Tịch Không dù đang nói một chuyện vô cùng đáng sợ, hơn nữa liên quan đến sinh tử của Sở Hạo, thế nhưng thông qua giọng nói non nớt của nàng thì chẳng thể nào lằm hắn thấy sợ được, trái lại còn cảm giác đáng yêu.

Niệm Tịch không nói xong, tựa hồ cũng phát hiện ra Sở Hạo cùng những người xung quanh đang thích thú mỉm cười thì mặt thoáng đỏ, hung hăng nói: “Không nghe lão nương, sau này thế nào cũng chịu thiệt thòi… Ta không thèm nói nữa”

Niệm Tịch Không vừa dứt lời, cả đám Sở Hạo, Lý Cương Lôi cười ầm lên. Một cô bé tám chín tuổi, âm thanh thì bập bẹ lại dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện, muốn nhịn cười cũng khó.

Mặt Niệm Tịch Không lại càng đỏ hơn, trông như một quả táo chín, thế nhưng khuân mặt đáng yêu là thế lại xuất hiện ánh nhìn sắc lạnh. Sở Hạo bỗng cảm thấy không đúng liền lên tiếng chuyển đề tài: “Không phải là vẫn chưa đến thời hạn tháng sao? Tôi về rồi đây, chỉ là còn chút chuyện cần giải quyết trước đã…”

Tiếng Niệm Tịch Không lạnh lùng vang lên: “Vấn đề gì? Chẳng lẽ ngươi định sửa chữa khế ước, hay là muốn đòi lợi ích”

Sở Hạo lắc đầu: Ước định là ước định, cô cứu tôi, tôi đưa cô vào thế giới luân hồi. Mà đó vẫn chửa đủ để đền ơn cứu mạng, sao còn dám đòi hỏi gì nữa. Chỉ là… chuyện cô bảo tôi không dám chắc làm được, chỉ đành cố hết sức thôi.” Hắn vừa nói vừa đem chiếc vòng tay mời nhân vật phim ra, đồng thời giải thích qua cách sử dụng. Vấn đề ở đây là không biết có thể coi Niệm Tịch Không cũng là một ‘nhân vật’ kiểu như thế hay không…?

Nghe xong, Niệm Tịch Không thoáng trầm tư một hồi: “Trong trí nhớ của tôi hình như có cái này, có điều rất mơ hồ. Nó thuộc về đoạn ký thức kiếp thứ nhất lúc tôi còn ở Thục Sơn. Xem ra anh cũng thật lòng, không định gạt tôi. Đoạn ký ức kia có liên quan với thế giới đó của các anh… Đã như vậy thì cứ để tôi thử một chút xem sao” Vừa nói, Niệm Tịch không vừa mở cửa phòng thẩm hạch đi vào.

Đám Lý Cương Lôi không chút do dự, lập tức đi theo… Mà thật ra thẩm hạch là do Sở Hạo yêu cầu, chứ còn như những thành viên của tổ chức kẻ phản nghịch thì hoàn toàn tin tưởng hắn. Nhưng nói chung quá trình ấy cũng đã xong rồi.

Thấy Niệm Tịch Không dứt khoát như vậy, Sở Hạo không hề bất ngờ. Hắn thò tay vào túi lấy ra chiếc vòng đen nhánh, phía trên mơ hồ chớp động lưu quang, không biết làm từ chất liệu gì. Niệm Tịch không chẳng hề khách khí, vừa tiếp nhần liền hít sâu một hơi đeo ngay lên tay. Sau đó…

Sau đó chuyện gì cũng không xảy ra. Sở Hạo và Niệm Tịch Không, hai người trợn mắt nhìn nhau. Nửa ngày sau hắn mới lên tiếng hỏi: “Trong đầu có nghe thấy âm thanh nhắc nhở gì không? Ví dụ như chào mừng ngươi gia nhập cái gì đó… Có không?”

Niệm Tịch Không buồn rười rượi lắc đầu: “Không, không nghe thấy gì cả, mà linh thể của ta cũng không cảm thấy có gì biến hoá. Ngọc bội cũng vậy… Làm sao bây giờ, tựa hồ không hiệu quả…” Nói đến đây, giọng Niệm Tịch Không gấp đến độ phát khóc.

Sở Hạo ảo não vò đầu bứt tai, đây là tính huống hắn sợ gặp phải nhất. Nó chứng minh nếu không thuộc về thế giới phim thì không thể dùng cách này gia nhập thế giới luân hồi được. Sở Hạo liếc qua phía đám Lý Cương Lôi, những người này lập tức hiểu ý hắn muốn nói.

“Muốn tôi cũng tiến vào thế giới kia sao? Sau khi trải qua chiến đấu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn… Đã thế còn có thể tuỳ thời quay về thế giới thật…? Tình hình tổ chức thế nào cầu cũng biết rồi mà. Ba người chúng ta nếu tạm thời thiếu đi một thì cũng không ảnh hưởng lắm, nhưng nếu mất hai thì những người còn lại không kiên trì nổi nửa năm mất.” Lý Cương Lôi suy nghĩ một lát rồi hỏi.

Sở Hạo gật đầu: “Trước mắt đã qua thời gian nguy hiểm, ta cũng có chút năng lực chống đỡ. Nếu như anh có thể sử dụng chiếc vòng tay này thì một khi vào tôi cũng đỡ được. Song cứ cách một khoảng thời gian, một trong hai ta phải quay về để duy trì tổ chức. Đây là gánh nặng lớn nhưng lại giải quyết được tình hình lâu dài. Còn có muốn dùng nó hay không thì anh hãy cân nhắc.”

Lý Cương Lôi suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Cái vòng tay này giá có đắt lắm không? Ý tôi là ở thế giới kia, cậu có thể lấy được nó một cách đơn giản không?”

“Không thể, đắt lắm. Ví dụ, so sánh với tổ chức của chúng ta thì nó tương đương với một căn cứ cỡ lớn. Nếu mất thì cũng không thương gân động cốt nhưng sẽ khiến mọi người lòng một thời gian dài.” Sở Hạo trả lời. Hắn rõ ý của Lý Lương Lôi. Kỳ thật Lý Cương Lôi tạm thời không thể rời khỏi tổ chức nên muốn tuyển một gã O tín nhiệm được đi thay. Chẳng qua chiếc vòng tay này cần những k điểm cùng một chi tiết B. Giá trị lớn như thế thì Bắc Băng châu đội hiện giờ vẫn không thể tuỳ ý tiêu hao. Ít nhất hiện tại, việc dẫn nhiều người vào chủ thần không gian là không thể.

Lý Cương Lôi nghe vậy lại suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghiêm túc đeo chiếc vòng đó lên tay mình. Thế nhưng kế tiếp nét mặt hắn cũng giống hệt Niệm Tịch Không, mờ mịt chẳng hiểu gì cả. Cứ vậy một lúc, hắn đành gõ vòng tay xuống trả lại cho Sở Hạo, tỏ vẻ thứ này không có tác dụng.

“…Quả nhiên là chỉ có thể để nhân vật phim sử dụng?” Sở Hạo thở dài, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lúc này, hắn đã bắt đầu cân nhắc xem có nên sử dụng quyền hạn cấp độ F hay không rồi.

Đột nhiên, hai mắt Niệm Tịch Không sáng ngời, tựa hồ vừa nghĩ ra điều gì đó. Cả đám nhìn qua, chỉ thấy nàng vỗ mạnh vào hộp kiếm lớn sau lưng, một đạo quang mang màu tím lập tức bùng lên. Mọi người chỉ thấy trên tay nàng xuất hiện một tờ giấy da dê, thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, phía trên còn khắc hoạ rất nhiều phù văn thần bí.

“Đây là ký ức kiếp thứ nhất của tôi, có người ở thế giới kia của các anh đã lưu lại thứ này cho sư phụ tôi. Sau này sư phụ lại truyền nó cho tôi. Người còn nói: “Đến lúc gặp được người ở thế giới đó, lại được hắn đáp ứng cho tôi gia nhập, vậy chỉ cần viết tên lên khế ước là tôi sẽ thành một nhân vật phim. Nghe nói người ấy tìm thấy nó trong phim Constantine. Đoạn trí nhớ này rất rõ. Vậy, chúng ta hãy ký khế ước trước, sau đó hãy đeo vòng tay…” Vừa nói, Niệm Tịch Không đã nhịn không được mà dùng ngón tay vẽ nhẹ một vòng lên tấm giấy da dê. Bên trên cũng dần hiện lên từng nét chữ đẹp đẽ.

Sở Hạo thấy thế cũng cầm lấy tấm da dê rồi ghi tên mình lên đó. Lập tức hai cái tên chợt loé hào quang, ngay sau đó cả tấm da dê bùng cháy. Thoạt nhìn khế ước đã được thành lập. Sở Hạo vừa định đưa vòng tay sang cho Niệm Tịch Không thì bỗng nàng ta đột nhiên biến mất trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Tiến… tiến vào rồi? Thế cái vòng tay này thì sao? Không cần à? Vậy ta đổi cái vòng tay này làm gì?”

Sở Hạo choáng váng cầm chiếc vòng tay trợn mắt nhìn đám Lý Cương Lôi mà mấy người kia cũng chẳng khá hơn.

Cứ như thế… Bắc Băng Châu đội lại có thêm một thành viên mới…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio