“Quyền hạn... Narnia...”
Trịnh Xá ngồi thật lâu trên ghế không nói lời nào. Bỗng, xung quanh đột nhiên vặn vẹo, chiếc ghế tự dưng nát bấy, song chỉ nháy mắt sau nó đã khôi phục nguyên trạng. Nát bấy, khôi phục, nát bấy, khôi phục... vòng tuần hoàn đó lập đi lập lại vô số lần, mà trên người Trịnh Xá cùng mơ hồ hiện lên hai màu hắc bạch giao thoa. Đứng cách đó không xa, tim Sở Hạo bắt đầu loạn nhịp, cảm giác không thể kháng cự dấy lên mạnh mẽ. Nỗi sợ hãi đến từ bản năng... tựa như người thường đứng trước biển gầm, tùy lúc sẽ bị cơn sóng dữ nhấn chìm...
“Cẩn thận đừng để bị quấn vào, nếu không linh hồn sẽ vỡ nát…”
Một cánh tay cứng rắn chộp lấy lưng Sở Hạo, kéo hắn giật lùi mấy mét, cùng với đó, thân hình Lâm Tuấn Thiên vượt lên trước. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, tất cả đồ đạc xung quanh khi vừa chạm vào hai tầng hắc bạch ấy liền rơi vào vòng tuần hoàn phá-lập, phá-lập. Lâm Tuấn Hiên hừ nhẹ, song thủ giơ lên, một đoàn quang huy ánh vàng chợt hiện, cùng với đó là chiếc vỏ kiếm đơn giản ngang nhiên chặn lấy ‘Hắc Bạch’.
“Đội trưởng!”
Lâm Tuấn Thiên vừa cố sức chống đỡ vừa hét lên, mái tóc hắn lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến màu trắng xám, thậm chí nếp nhăn hiện đầy trên mặt… Trả giá nhiều nhưng bù lại, hắn lay tỉnh được Trịnh Xá.
Trịnh Xá ừ khẽ, hai màu hắc bạch trên người lập tức biến mất, mọi thứ chung quanh trở về nguyên dạng không hư hao gì. Trừ Lâm Tuấn Thiên già đi mười mấy tuổi, dường như mọi thứ xảy ra lúc trước chỉ là ảo giác.
Trịnh Xá đứng dậy nhìn chung quanh một lượt, cười khổ nói với Lâm Tuấn Thiên: “Lại nữa sao? May là lần này không làm người khác bị thương, nhưng cũng phải chú ý hơn một chút! Cơ mà cậu cũng phải cẩn thận, trừ phi có thể lập tức quay lại Chủ Thần không gian, bằng không đừng liều mạng sử dụng cái đó.”
Lâm Tuấn Thiên chẳng thèm để ý bản thân già đi, trực tiếp hỏi: “Sao vậy? Sao đột nhiên lại không khống chế được thế. Từ hồi đại chiến kết thúc thế hệ thứ hai tới giờ, có thấy anh kích động như vậy nữa đâu…”
Trịnh Xá không trả lời, hắn đi vòng quanh tại chỗ một lát rồi quay về phía Sở Hạo: “Tôi nợ cậu lần này, Sở Hạo. Về sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ trả, mà bây giờ, trước cứ đưa một phần lợi tức đã…”
Chưa dứt lời, Trịnh Xá đã vọt tới bên người Sở Hạo, một quyền đánh xuống nhanh không thể tả. Sở Hạo tất nhiên chẳng phản ứng kịp, đến khi khôi phục tinh thần thì nắm tay Trịnh Xá đã cắm sâu vào ngực hắn, song kỳ lạ là đau đớn không hề xuất hiện, thậm chí một chút cảm giác cũng không có, tựa như cánh tay kia chỉ là hư ảo.
Đúng lúc này, Trịnh Xá thu quyền. Cùng với động tác ấy, lòng bàn tay hắn bị bao phủ bởi tầng lưới nhỏ, bên trong nhốt một đoàn quang huy lấp lánh.
“Cậu đổi thứ gì vậy? Thuộc tính và cường độ đều rất cao cấp, chỉ tiếc là không có người khống chế sử dụng, cũng chẳng có ai giúp nó tiếp năng lượng nên chỉ có thể duy trì ở trạng thái cơ bản nhất. Uhm, tôi có lời khuyên dành cho cậu đây, nói là cảnh báo cũng được. Kỹ năng, vật phẩm cường đại không ở chỉ số sức mạnh của nó mà phải xem người sử dụng thế nào. Thứ này đối với cậu thực ra là gánh nặng lớn, cần cậu cung cấp một phần tiềm lực bản thân mới duy trì được nó. Đây không phải chuyện tốt!”
“Còn thứ bị nó phong ấn … Không ngờ là mảnh vỡ ánh sáng tâm linh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó dùng hình thức như vậy để tồn tại một cách đơn độc… Bản chất của ánh sáng tâm linh là sinh mệnh thăng hoa, tiến tới một tầng cao hơn và cần phải ‘chứng đạo’. Đó là vùng cấm địa mà ngay cả thần cũng không thay đổi được. Mỗi ánh sáng tâm linh đều ẩn tàng trong một sinh mệnh và có tính duy nhất, ngoại giới không thể can thiệp. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện một ánh sáng tâm linh tồn tại độc lập, Hiếm!…”
“Thế nhưng nó cũng không phải hàng tốt. Tôi có thể cảm thấy ánh sáng tâm linh này không thuần, bên trong lẫn rất nhiều tạp chất, là ý chí của trăm vạn người xáo trộn lại với nhau. Nói cách khác, nó đã bị ô nhiễm. Ánh sáng tâm linh mà không thuần thì thứ nhất, chẳng thể tạo ra lực lượng, thứ hai, nó sẽ biến thành độc dược khủng bố. Thở nào cậu lại phải phong ấn nó…”
Trịnh Xá nhìn đoàn quang mang trong tay, lông mày khẽ nhíu, song rất nhanh lại nở nụ cười: “Đây coi như một phần tiền lãi, sau này nếu có duyên gặp lại, vậy tôi nhất định sẽ trả hết.”
Dứt lời, hai mắt Trịnh Xá bỗng biến thành một mảnh mờ mịt, mờ mịt hóa hỗn độn, từ trong hỗn độn bừng lên Quang Minh, thanh khí bay lên, trọc khí hạ xuống, chia tách phong thủy hỏa…
Ngắn ngủi chỉ trong chớp mắt, đoàn hào quang kia chấn động kịch liệt. Sở Hạo không chịu nổi ánh sáng ấy phải nhắm mắt lại, đến khi mở ra, hắn lại một lần nữa chứng kiến cảnh cánh tay Trịnh Xá rút khỏi lồng ngực mình. Mọi thứ lúc trước cũng đã biến mất, nhưng quan trọng là hắn không cảm thấy bản thân có gì khác thường.
Trịnh Xá không giải thích, hắn cười ha ha vui vẻ chuyển tầm mắt lên khối đại lục kim loại. Theo như lời Sở Hạo, thì đây là chủ thể của Skynet: “Không đầy bốn tiếng nữa là cậu phải về Chủ Thần không gian rồi phải không? Lúc trước, cậu và người của cậu đã chiến đấu, đã hi sinh vì thế giới này, những mong có thể cứu được nó… Vậy bây giờ hãy để tôi cho chuyến hành trình ấy dấu chấm tròn viên mãn đi!” Nói xong, thân hình Trịnh Xá chợt lóe đã biến mất khỏi phòng, không còn tung tích.
Lâm Tuấn Thiên vốn còn đang kinh ngạc với những gì vừa xảy ra, bây giờ lại thấy Trịnh Xá biến mất, hắn không khỏi hít sâu một hơi: “Xem ra… Anh thật sự biết cách đi tới Narnia?”
“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ mỗi việc Narnia, còn rất nhiều chuyện khác nữa…”
Sở Hạo nhìn chăm chú lên màn hình máy tính: “Nhưng quả thật, tôi được lợi rất nhiều từ cuộc giao dịch này…”
Chẳng tốn quá nhiều thời gian, thân hình Trịnh Xá đã xuất hiện trên màn hình máy tính. Hắn chẳng thèm bận tâm bên dưới là biển rộng, cứ thế nhảy thẳng xuống. Theo sau đó là sóng thần cao trăm thước cùng với tiếng bạo tạc trải rộng khắp khối đại lục kim loại. Đương nhiên, dư ba sinh ra từ đợt tấn công ấy cũng kéo theo cả núi lửa dưới đáy biển phun trào, địa chấn phong bạo… lấy Đại Tây Dương làm trung tâm lan ra khắp thế giới.
Lâm Tuấn Thiên nhìn vẻ mặt lo lắng của Sở Hạo liền lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, đội trưởng biết chừng mực. Tuy bây giờ thấy động đất sóng thần kịch liệt như vậy nhưng không hề ảnh hưởng tới hệ sinh thái của Trái Đất, cùng lắm chỉ là vài đợt thiên tai mà thôi. Nếu thật sự uy hiếp tới Địa Cầu, vậy đội trưởng nhất định sẽ chuyển chiến trường lên ngoài không gian…”
Chưa nói xong, cảnh vật trên màn hình đã rung lắc kịch liệt. Khu vực trung tâm bùng nổ, nước biển bắn cao vạn mét, vùng đất bên dưới trống hẳn một mảng lộ ra ngoài không khí. Khối đại lục kim loại- chủ thể Skynet quả thật không nhỏ, ít ra cũng phải tương đương với Australia nhưng bây giờ bị đánh cho rách tả tơi không nỡ nhìn. Song Sở Hạo và Lâm Tuấn Thiên đều thấy rõ, bề mặt của những công trình hư hỏng đang chảy ra một lớp dịch vàng. Dòng chất lỏng ấy tự thay đổi hình thái của mình, cuối cùng giúp các kiến trúc khôi phục nguyên dạng. Cứ như vậy thì làm sao mà hủy diệt được. Dù một kích kinh thiên vừa rồi cũng chỉ đủ xuyên thủng nó chứ không ảnh hưởng tới căn cơ. Hơn nữa, ‘người ta’ không phải khối đậu hũ mềm để mặc người nắn bóp, vô số laser, tên lửa, vũ khí hạng nặng chĩa thẳng vào người Trịnh Xá không ngừng oanh kích. Có thể nói, mấy đợt thiên tai vừa rồi cũng có một phần đóng góp không nhỏ của nó.
“Nếu đã vậy…”
Đột nhiên, thanh âm Trịnh Xá vang lên bên tai hai người Sở Hạo, Lâm Tuấn Thiên đang ở tận Châu Mĩ xa xôi, cứ như thể hắn đứng ngay cạnh vậy.
“Ta cũng nên nghiêm túc một chút.”
Trên màn hình, vô số công kích của ‘đại lục’ bắn lên bị một quyền của Trịnh Xá hất văng. Cũng sau một quyền ấy, thân hình hắn đột nhiên hóa lớn, cao chừng ba bốn mét, lưng mang long dực, cả người đầy lân phiến… Trạng thái long nhân.
“Sở Hạo, chẳng phải cậu vẫn đang thắc mắc tại sao sau khi nhiệm vụ thất bại, Chủ Thần không mang các cậu về hoặc là tực tiếp xóa sổ, mà lại đưa tất cả tới Terminator này, hơn nữa còn xảy ra đoàn chiến với Trung châu đội chúng tôi?”
Sau khi thân hình Trịnh Xá ‘hóa khổng’, tốc độ của hắn đã nhanh tới mức mắt thường không thể thấy rõ, chợt ẩn chợt hiện, nổ mạnh liên miên… khối đại lục kim loại bên dưới bị lửa đỏ nhấn chìm.
“Nhìn kỹ nhé! Đây chính là lý do Chủ Thần không gọi các cậu về, hơn nữa còn điều chúng tôi tới đây. Bởi vì lực lượng…”
“Là lực lượng cứu rỗi vị diện!”
“Nói cách khác, sau khi tính toán, Chủ Thần cho rằng sức mạnh của Trung châu đội có thể giải cứu vị diện!”
“Hồng Hoang- Khai thiên tích địa! Hừ, đại lục máy móc…”
Còn chưa dứt lời, khối đại lục kim loại không ngờ bay lên, bay càng lúc càng cao, trăm mét, ngàn mét, vạn mét, cuối cùng xuyên qua tầng khí quyển, triệt để rời khỏi phạm vi Trái đất.
“Biến thành những ngôi sao đi!”
Từ Địa Cầu nhìn lên, mọi người chỉ thấy một khối tinh thể to tựa mặt trăng đang dần dần co rút, cuối cùng hóa thành một điểm sáng trên bầu trời. Chẳng bao lâu sau, ánh sáng bùng nổ vụt hiện rồi hoàn toàn biến mất…
Sở Hạo cứ như vậy nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, tận đến lúc trở về Chủ Thần không gian. Song trong lòng hắn vẫn luôn bị ám ảnh bởi tên của một loại kỹ năng, một trong những thứ đắt đỏ nhất mà chỉ mình hắn đổi được…
Hồng Hoang- khai thiên tích địa!
Thật sự là có tiền mà, Trung châu đội…
Sở Hạo thầm nghĩ như vậy…