Vô Hạn Thự Quang

quyển 15 chương 22: con quái vật đầu tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi điều tra cảnh nội nước Z hoàn tất, mọi người liền theo thềm lục địa đi về các nước Việt Nam, Lào, trên máy bay còn dò xét mấy hòn đảo quốc gia, cũng không phí nhiều thời gian, dù sao chỉ ở lên máy bay trực thăng bay ngang qua bầu trời, đại khái đã có thể dự đoán được có vấn đề hay không, tốc độ dò xét như vậy tất nhiên là rất nhanh, nhưng cũng tương đối mệt. Nói ra hàng ngày mọi người phải ở trên máy bay khoảng mười lăm đến mười tám tiếng, thời gian ngủ của mọi người cũng chỉ có khoảng sáu tiếng, thậm chí có khi còn không có. Người lớn miễn cưỡng có thể chịu đựng được, một đứa trẻ như Vi Vi chỉ biết khóc. Cũng may là Vi Vi hiểu chuyện, hàng ngày ở trên máy bay được Phương Chính ôm ngủ, sau đó yên lặng hoàn thành nhiệm vụ, khiến người khác nhìn thấy cũng đau lòng.

Vào ngày thứ ba, mọi người đã đến bên trong Ấn Độ. Đây là một quốc gia thần kỳ, diện tích quốc thổ xem như là một nước lớn, số lượng nhân khẩu chỉ đứng sau nước Z, nhưng thực lực kinh tế… đều vô cùng kém. Nói cách khác, trong kế hoạch rút lui lớn lần này, danh sách số người phân cho Ấn Độ tuyệt đối không nhiều, bởi vì nguyên nhân này, ba quốc gia trước mắt là nước Z, nước Mỹ, và nước Nga đều có bộ đội hải quân tuần tra gần Ấn Độ Dương, cũng nhằm dự phòng bất kỳ tình hình nào có khả năng xuất hiện ở Ấn Độ.

Chỉ có điều về phương diện khác, bởi vì Ấn Độ có nền văn minh phong phú, là một trong trong bốn quốc gia có văn minh cổ. Tuy rằng người của Ấn Độ cổ sớm đã biến mất, nhưng dựa theo cách nói của Sở Hạo, những quốc gia có nền văn minh cổ đại lâu đời, quái vật xuất hiện lại càng đáng sợ, đặc biệt là theo thời gian những quái vật này càng ngày càng mạnh, đến khi thực lực hình tượng của nó tiếp cận với truyền thuyết thần thoại, thì lúc đó chính là một tai họa lớn.

Cho nên, sau khi mọi người tiến vào bên trong Ấn Độ, bởi vì vấn đề danh sách rút lui khỏi Ấn Độ, và vấn đề văn minh lâu đời trong nội bộ Ấn Độ, lại có một tiểu đội quân Luân Hồi gia nhập vào trong bộ đội, hiện tại đã có ba tiểu đội quân Luân Hồi làm hộ vệ, lại thêm Trương Hằng đã ở trong bộ đội, không thể không nói, Sở Hạo đã tương đối coi trọng nhóm của Phương Chính.

Chỉ có điều, cho dù là có nhiều hộ vệ như vậy, Phương Chính vẫn cảm thấy khó đảm bảo, nói cách khác, hắn lại cảm giác càng nguy hiểm hơn. Dù sao nếu như không phải nguy hiểm, Sở Hạo không có khả năng phái ra ba đội binh sĩ quân Luân Hồi. Hiện tại, phần lớn binh sĩ quân Luân Hồi trấn giữ ở xung quanh hòn đảo, còn có một số người hình như đang hỗ trợ cho kế hoạch rút lui lớn của tổ chức Kẻ Phản Nghịch. Số lượng quân Luân Hồi vốn đã ít, toàn thế giới lại lớn như thế, phái ra ba tiểu đội hộ vệ bọn họ, đây là đãi ngộ ngay cả năm đại thủ lĩnh của các nước lớn cũng không được hưởng, điều này cũng đủ để nói rõ đám người Phương Chính có khả năng gặp phải nguy hiểm.

Phải biết rằng trong phim điện ảnh Tử Thần Đến Rồi, nhân vật chính có dự cảm biết trước, tất cả đều có được trước khi đối diện với cái chết, bằng không nếu sớm có khả năng biết trước tương lai, những nhân vật chính này sớm đã trở thành đại phú hào, hoặc ảnh hưởng tới thế lực một quốc gia thậm chí toàn thế giới. Trước khi cái chết cận kề mới có được dự cảm, bình thường những nhân vật chính sẽ chết trong khoảng thời gian rất ngắn.

Sở Hạo suy đoán, có lẽ bản thân những người này lại thu hút nguy hiểm, càng biết trước, nguy hiểm càng lớn, nhưng như vậy cũng đúng lúc có thể thu hút những tai họa sắp bạo phát đến bên cạnh loại người này, hoặc là những người này tất nhiên sẽ đi đến chỗ nguy hiểm. Chính vì vậy, Sở Hạo mới nói với Phương Chính nhiệm vụ này khẳng định có nguy hiểm, cũng cho đám người Phương Chính đãi ngộ cao như vậy.

Sở Hạo không phải là thánh mẫu, toàn thế giới có hơn bảy tỷ người đang chờ đợi kế hoạch rút lui của hắn, cho dù kế hoạch rút lui hoàn thành thuận lợi, hắn cũng phải trơ mắt nhìn hơn sáu tỷ người tử vong. Trong tình huống như vậy, hắn làm sao có thể bởi vì cái gọi là lòng thông cảm lại để cho đám người Phương Chính dẫn đầu nhận được vé vào cửa? Nếu thật sự làm như thế, đây mới là trái với nguyên tắc của hắn từ xưa đến nay, trừ phi đám người Phương Chính thật sự giúp được cho việc rút lui, hắn mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Phương Chính lại hoàn toàn không cảm nhận được điều này, đêm hôm đó, công tác điều tra Ấn Độ sắp kết thúc, tất cả mọi người mệt mỏi rã rời, hiện tại đã là mười một giờ hơn, mọi người từ trên máy bay trực thăng xuống, ngoại trừ Trương Hằng vẫn còn tinh thần, những người khác cảm thấy xương khớp sắp rã rời. Phương Chính và ba tiểu đội trưởng của quân Luân Hồi lập tức thống kê một chút, lại tra xét bản đồ, liền dứt khoát quyết định ở tìm một khách sạn tốt ở New Delhi để ở lại một đêm. Những ngày qua bận rộn, không nói tới đám quân nhân, đám người Phương Chính quả thật sắp đến cực hạn, không nghỉ ngơi cho tốt, rất có khả năng sẽ làm chậm trễ hành động kế tiếp.

Về phần Trương Hằng… hắn đang cầm điện thoại tranh cãi, hình như đang xảy ra mâu thuẫn với người nào đó. Nhưng Sở Hạo cũng đã nói từ sớm, trước quyết định lộ trình, chỉ cần không làm chậm trễ nhiệm vụ, dọc đường sẽ do Phương Chính và tiểu đội trưởng quân Luân Hồi quyết định đường đi, cho nên bọn họ cũng không có hỏi ý kiến của Trương Hằng, mọi người lại lái máy bay trực thăng đi tới New Delhi.

Trên đường không nói chuyện, Phương Chính cùng Vi Vi từng điều tra qua dải đất này, mọi người cũng không cảm thấy sẽ gặp phải nguy hiểm gì, lúc này lại là buổi tối, trời cũng sắp sáng, ngoại trừ người lái máy bay, những người khác đều mệt mỏi muốn ngủ. Trong lúc mấy chiếc máy bay trực thăng bay qua một miếu cổ trên ngọn núi nhỏ, Trương Hằng ở trên một chiếc máy bay đang dùng điện thoại di động xem phim hoạt hình, bỗng nhiên hắn buông điện thoại di động xuống, hô lớn:

“Dừng lại! Tất cả máy bay dừng lại!”

Nhưng theo quán tính, máy bay vẫn bay về phía trước, hơn nữa hiện tại tinh thần của mọi người đều có chút thả lỏng và mơ hồ, Trương Hằng rống to một tiếng chỉ vừa lúc làm cho mọi người thức tỉnh mà thôi. Cùng lúc đó, một đường sấm sét với kích thước bằng nắm tay của đứa trẻ sơ sinh từ trong miếu cổ dưới mặt đất đánh thẳng lên, mục tiêu vừa vặn chính là chỗ máy bay trực thăng của Phương Chính và Vi Vi. Chẳng qua cũng may trước đó Trương Hằng rống to một tiếng, binh sĩ quân Luân Hồi lái máy bay trực thăng đều là quân nhân đã trải qua chiến tranh thật sự, tuy rằng không có lập tức dừng lại khi nghe Trương Hằng gầm rú như vậy, nhưng vẫn có phản ứng lại, tốc độ bay cũng giảm xuống rất nhiều, cho nên đường sấm sét không có xuyên thẳng vào máy bay trực thăng. Bởi vì khoảng cách, nó bắn trúng cánh quạt của máy bay trực thăng, máy bay trực thăng lập tức mất đi cân bằng, xoay tròn rơi xuống mặt đất.

Trên bầu trời, những người khác thấy vậy đều khiếp sợ tới mức ngây người, tất cả bọn họ đều nhìn thấy đường sấm sét lúc nãy, tuyệt đối không phải là ảo giác gì cả, đó là một năng lượng công kích thật sự. Công kích như vậy quả thật là không thể tưởng tượng được, chí ít với tiêu chuẩn khoa học kỹ thuật của địa cầu hiện nay, ngoại trừ trong phòng thí nghiệm, bằng không bên ngoài không thể nào xuất hiện công kích như vậy. Ở đây xuất hiện công kích như vậy, khả năng duy nhất chỉ là có một… sinh vật ảo tưởng đã xuất hiện!

"Hạ xuống!"

Lúc này, Trương Hằng tiếp tục lớn tiếng nói: "Hình thức công kích của sinh vật này là khoảng cách cực xa, nếu tiếp tục lơ lửng ở trên bầu trời sẽ trở thành mục tiêu sống! Tìm nơi đáp xuống, sẵn tiện tìm kiếm người sống sót!" Nói xong, Trương Hằng lại đứng ở cửa khoang của máy bay trực thăng.

Người điều khiển lập tức hỏi: "Trưởng quan, ngài muốn làm gì!?"

"Làm gì?" Trương Hằng nhìn miếu cổ phía dưới máy bay trực thăng, hắn quay đầu cười hắc hắc nói: "Đương nhiên là giải quyết quái vật này trước, nếu không thì làm sao?" Tiếp theo, Trương Hằng trực tiếp từ trên máy bay trực thăng nhảy ra ngoài, hắn chỉ cảm thấy bộ dạng như vậy quả thực đẹp tới mức ngây người.

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn Trương Hằng, độ cao của bọn họ bây giờ cách mặt đất chí ít hàng trăm mét, độ cao như vậy cơ thể người ngã xuống chỉ có thể là biến thành thịt nát chia năm xẻ bảy, Trương Hằng lại có thể không mang theo gì cả nhảy xuống như vậy, quả thật là khoa trương. Tất cả mọi người không tự chủ được nhìn xuống dưới, nhưng hiện tại trời tối đen, bọn họ còn có thể nhìn thấy cái gì? Nhưng bọn họ mơ hồ có thể nghe thấy Trương Hằng rống lên một tiếng, ví dụ như…

"A, ở đây sao lại có cái cây…"

"Trứng của ta muốn nứt ra rồi…"

Chính là những lời đại loại như vậy…

Phương Chính ôm Vi Vi, cùng Phú Quý giãy dụa leo ra ngoài máy bay trực thăng. Khi máy bay trực thăng rơi xuống đã bị cây cối rậm rạp cản lại vài vòng. Vận may của họ cũng tốt, không gặp phải máy bay trực thăng phát nổ, cộng thêm người điều khiển máy bay trực thăng lại là người lão luyện, không, phi công lão luyện, cho nên tuy là rơi xuống, nhưng không phải rơi thẳng xuống mặt đất, cho nên toàn bộ người trên máy bay gần như chỉ bị thương không chết, chỉ là nhất thời mọi người mất đi năng lực hành động, nhiều lắm chỉ có thể bò ra khỏi máy bay trực thăng, nhưng tiếp theo lại không có cách nào hành động được.

Ba người Phương Chính, Vi Vi, Phú Quý còn tốt, khi đáp xuống, binh sĩ quân Luân Hồi cùng máy bay gần như dùng thân thể của chính mình bao quanh bọn họ, cho nên bọn họ cũng không có chịu tổn thương quá lớn. Sau khi xuống máy bay, bọn họ cũng ngã ngồi xuống đất, còn binh sĩ của tiểu đội bị thương lại cứng rắn chống đỡ, miễn cưỡng lấy vũ khí ra, bày ra một trận hình phòng ngự để ngăn cản xung quanh, cũng bảo vệ ba người ở giữa.

Tiểu đội trưởng là một người Âu Mỹ để râu quai nón, đường nét gương mặt và râu quai nón khiến hắn nhìn giống như người Ả Rập, chẳng qua hắn mang huyết thống Aryan thuần túy, đã làm lính đánh thuê với thâm niên gần mười năm, sau khi vào quân Luân Hồi, hắn cũng là lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ quân Luân Hồi, cuộc chiến ở chư thần vị diện, cho nên hắn vừa là chiến sĩ lão luyện, cũng có nhận thức tỉnh táo đối với quái vật và lực lượng vượt qua khoa học kỹ thuật hiện đại. Sau khi sấm sét công kích, máy bay rơi xuống, đến mặt đất hắn lập tức yêu cầu binh sĩ bày ra trận hình phòng ngự, đồng thời tự mình lấy ra súng Gauss trong tiểu đội của hắn, lên đạn, nhắm chuẩn bất kỳ chỗ nào có khả năng xuất hiện nguy hiểm.

Uy lực của vũ khí Gauss đã sớm được khẳng định trong cuộc chiến vị diện của chư thần, nhưng râu quai nón hoàn toàn không lơ là thiếu cảnh giác, bởi vì kiến thức càng nhiều, hắn càng biết tồn tại hiện hữu vượt qua khoa học kỹ thuật nhân loại hiện đại rốt ruộc đáng sợ thế nào. Hắn gặp phải quá nhiều trong cuộc chiến vị diện của chư thần. Trong lúc những binh sĩ quân Luân Hồi bảo vệ, Sở Hạo đã nói cho bọn họ biết những điều cần chú ý, một trong số đó chính là không thể địch lại được, bởi vì kẻ địch có khả năng là sinh vật trong thần thoại, trong truyền thuyết, trong ảo tưởng. Sinh vật như vậy luôn có thực lực khiến người thường khó tưởng tượng được, hơn nữa rất có khả năng vũ khí khoa học kỹ thuật cao không có hiệu quả, hoặc hiệu quả quá yếu đối với nó, đừng chỉ dựa vào uy lực của vũ khí Gauss mà cảm thấy mọi việc đều thuận lợi, như vậy sẽ chỉ có thể chết nhanh hơn mà thôi.

Râu quai nón lặng lẽ nghĩ, trong rừng cây tối đen đột nhiên có tiếng động truyền đến, râu quai nón không nói hai lời, trực tiếp nổ súng về phía đó, uy lực của vũ khí Gauss lập tức thể hiện ra không thể nghi ngờ, cho dù chỉ có một khẩu súng bắn ra, trong tiếng ầm ầm, từ trong rừng rậm không biết có bao nhiêu cây bị nổ thành mảnh nhỏ, gần như mở ra một con đường trong rừng rậm.

Nhưng rất rõ ràng, ngoài cây cối ra cũng không bắn trúng được bất kỳ sinh vật nào khác, râu quai nón là lính đánh thuê lão luyện nhất, sau khi hắn bắn ra đã có thể biết được kết quả. Trong lúc hắn suy nghĩ như vậy, chỗ hắn bắn đã xuất hiện tia sáng, hắn lập tức nhìn thấy một con quái vật đầu chim thân người, sau lưng còn có hai cánh chim ưng, cao tới ba mét xuất hiện ở đó, toàn thân nó có sấm sét chớp hiện.

"Lôi Ưng!"

Lúc này lại có binh sĩ quân Luân Hồi lớn tiếng kêu lên.

Bởi vì Sở Hạo nhắc nhở, cho nên mỗi khi đến một nơi nào điều tra, bọn họ đều nhận được một tin tức liên quan đến các loại sinh vật ảo tưởng, truyền thuyết, thần thoại của địa phương. Loài sinh vật ở trước mắt vừa đúng phù hợp với sinh vật trong thần thoại truyền thuyết của một số làng mạc thuộc dải rừng rậm nam bộ Ấn Độ, là một quái vật có thể khống chế sấm sét, cũng có thần thoại miêu tả nó là một thành viên trong Lôi Thần, nói tóm lại là một loại sinh vật thần tính có uy năng rất lớn trong thần thoại Ấn Độ.

Lúc này, râu quai nón đã không kịp chuyển họng súng, bởi vì lôi điện cuộn trào mãnh liệt trên người Lôi Ưng hình như đang muốn đánh đến mọi người. Bởi vì ánh sáng chói mắt, ở trong sự tối tăm này, tất cả mọi người theo bản năng nhắm con mắt lại.

Khi bọn họ lại một lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy cục diện khiến bọn họ giật mình kinh ngạc, bọn họ nhìn thấy một nam nhân đang ép con Lôi Ưng này trên mặt đất đánh cho một trận no đòn, toàn thân Lôi Ưng có lôi điện cuộn trào mãnh liệt, nhưng dường như nam nhân này không có bị thương, chỉ là không ngừng đánh Lôi Ưng.

"Cho ngươi phóng lôi!"

"Cho ngươi thích thể hiện!"

"Ai bảo ngươi lựa chọn khu vực rừng rậm này!"

"Cho ngươi trồng cây trên mặt đất!"

"Cho ngươi làm trứng của ta nứt ra!"

"Cho ngươi..."

Mọi người cứ như thế nhìn nam nhân này đánh đập Lôi Ưng, sau đó bọn họ hoảng hốt nhìn thấy, ở đũng quần của nam nhân này bị rách ra một lỗ lớn, hình như đã lộ hết mông ra ngoài, hơn nữa hình như trên mông còn có vết máu do bị trầy xước, kéo dài đến tận khe mông…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio