Vô Hạn Thự Quang

quyển 15 chương 34: chỗ tránh nạn ở bán vị diện (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Trương tiên sinh, đối với sự kiện lần này, chúng ta thật lòng áy náy, hi vọng..."

Mấy quan viên chính phủ tập trung ở trước giường của Trương Dục Lâm không ngừng nói gì đó. Trương Dục Lâm nghe xong có chút tức giận, hắn trực tiếp mở miệng nói: "Ta không muốn nói gì về chuyện các ngươi xử lý công việc. Trên thực tế, so với quan tâm một người đã an toàn như tôi, chẳng bằng đi quan tâm nhiều hơn tới những người đang cầu sống trong đám quái vật triều kia. Nếu như không có chuyện gì khác, vậy mong các ngươi không cần quấy rầy tới sự nghỉ ngơi của bệnh nhân như ta nữa, cảm ơn."

Mấy quan viên này đều xấu hổ, chỉ có điều bởi vì tình huống bây giờ đã khác, lại nghe nói về kết quả xử lý tổ tiếp đón của chính phủ, bọn họ lại không dám tỏ vẻ quyền uy ở trước mặt Trương Dục Lâm, sau khi nói thêm vài câu chú ý dưỡng bệnh, bọn họ trực tiếp rời đi.

Sau khi Trương Dục Lâm nhìn thấy bọn họ rời đi, lúc này hắn mới thở dài, cầm phần văn kiện ở bên giường lên xem.

Đây là một phần văn kiện được đưa tới chỗ hắn từ mấy giờ trước. Trong văn kiện có rất nhiều chuyện Trương Dục Lâm căn bản chưa từng tưởng tượng qua. Ví dụ như liên quan tới chỗ tránh nạn trong hòn đảo này, những khó khăn mà chỗ tránh nạn phải đối mặt, cùng với công việc của hắn sau này…

Trong phần văn kiện này viết rõ ràng về rất nhiều chuyện, ví dụ như hòn đảo này thật ra không phải là chỗ tránh nạn, mà ở trong hòn đảo có lối vào một bán vị diện, tiến vào trong đó sẽ đi đến một không gian khác không có tiếp giáp với địa cầu, còn chỗ tránh nạn chân chính thật ra chính là một không gian khác này, trong một vị diện khác.

Đồng thời trong văn kiện nói rõ diện tích đất đai của bán vị diện này, cùng với biện pháp sau này có khả năng tăng thêm diện tích, ví dụ như đào về phía dưới nền đất, cùng với lấy bùn đất đào lên mở rộng đến sát biên giới của bán vị diện, hình thành lục địa mới… Nhưng nói tóm lại, bán vị diện này rất nhỏ, đừng nói là so sánh với địa cầu, ngay cả một khối đại lục cũng không có cách nào so sánh được.

Đồng thời, trong văn kiện đưa ra vấn đề, số người muốn tiến vào chỗ tránh nạn đã vượt quá xa so với số lượng người bán vị diện này có thể chịu được, gần như tất cả vật tư vẫn không có cách nào tự cấp, cần phải đưa từ phía ngoài vào. Nhưng một khi thế giới diệt vong bạo phát tới trình độ nhất định, bán vị diện rất có khả năng sẽ không thể nối liền với không gian của địa cầu nữa. Đến lúc đó sẽ không có cách nào thu được tất cả vật tư, chỉ có thể tiêu hao những gì đã tích trữ được. Nếu như bên trong bán vị diện có thể bắt đầu tự sản xuất lương thực, cho dù ngay lúc đầu lương thực tự sản xuất được cũng chỉ có thể duy trì một phần tiêu hao rất nhỏ cho người bên trong bán vị diện, nhưng đây cũng là một tin tức lớn để khích lệ lòng người.

Trương Dục Lâm biết được những điều này, hắn nhìn miêu tả cùng số liệu về diện tích đất đai, ánh sáng mặt trời, nguồn nước… được ghi trong văn kiện. Sau một lúc sau, hắn mới thở dài đóng văn kiện lại. Hắn cứ nằm ở trên giường bệnh nhìn về phía trần nhà, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ.

Sau bữa cơm trưa, khi nhân viên y tế kiểm tra thân thể cho Trương Dục Lâm, Trương Dục Lâm lại nói thẳng muốn gặp người chịu trách nhiệm cao nhất của căn cứ này, cùng với người chịu trách nhiệm cao nhất của chỗ tránh nạn trong bán vị diện. Những nhân viên y tế này hình như đã sớm được thông báo. Sau khi Trương Dục Lâm nói ra lời này, trong hơn nửa giờ, một nam nhân trên gương mặt đầy vẻ tiều tụy, vành mắt đen tới dọa người đã đi đến trước giường bệnh của Trương Dục Lâm.

"Trương tiên sinh, chào tiên sinh, ta là người chịu trách nhiệm cao nhất của căn cứ này, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm cao nhất của chỗ tránh nạn trong bán vị diện, ta là Sở Hạo."

Trong khi nói chuyện, Sở Hạo đưa tay ra bắt tay Trương Dục Lâm một chút, lúc này mới nói tiếp: "Trương tiên sinh có phải có ý tưởng gì về chuyện sản xuất lương thực của chỗ tránh nạn trong bán vị diện hay không? Nếu như có, mong ngài mau chóng nói ra, chúng ta sẽ tham khảo ý kiến của Trương tiên sinh, để vài người có hiểu biết đi kiểm tra sơ bộ."

Trương Dục Lâm vô cùng kinh ngạc nhìn Sở Hạo, một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Ý nghĩ thì có, nhưng ta muốn xác nhận một việc trước... Chỗ tránh nạn trong bán vị diện mới thật sự là chỗ tránh nạn sao? Những chỗ tránh nạn khác đều không có cách nào tránh né được ngày diệt vong lần này, đúng không?"

Sở Hạo hơi im lặng một lát, lại gật đầu, mở miệng nói: "Đúng vậy, Trương tiên sinh, bây giờ nói dối cũng không có tác dụng gì. Đúng vậy, giống như tiên sinh nghĩ, thật ra chỗ tránh nạn chân chính chỉ có chỗ này, những chỗ tránh nạn khác cũng không phải là giả, chỉ là bọn họ vẫn không có cách nào chống đỡ nổi thế giới diệt vong lần này, lần này thế giới diệt vong còn lớn hơn so với sự tưởng tượng và dự đoán của chúng ta rất nhiều. Ngoại trừ hoàn toàn ngăn cản nối liền với không gian bên ngoài, ta không tưởng tượng ra có bất kỳ biện pháp nào có thể tránh được."

"Lần này?" Trương Dục Lâm hiển nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Sở Hạo, hắn kỳ quái hỏi câu này.

"... Đúng vậy, ở trước thế giới diệt vong lần này, thật ra vẫn có rất nhiều lần thế giới diệt vong sắp bạo phát, hoặc là thế giới diệt vong đã bạo phát, nhưng đều bị chúng ta ngăn cản, chỉ là chúng ta không có cách nào ngăn cản diệt thế lần này, cho nên thế giới diệt vong mới lại tới. Đây cũng không phải là lời nói dối. Khi Trương tiên sinh tiến vào trong chỗ tránh nạn ở bán vị diện, ta có thể cho Trương tiên sinh xem đoạn phim về tình hình diệt thế trong mấy lần. Trong tương lai có thể kiểm tra công khai những số liệu này." Sở Hạo đáp lại.

Trương Dục Lâm nghe vậy, trong lòng cảm giác tốt hơn một chút, dù sao chính phủ các quốc gia đã từng ngăn cản ngày tận thế, cũng không phải chỉ chờ đợi tiến vào chỗ tránh nạn trong bán vị diện, từ bỏ dân chúng còn lại. Nếu thật sự là như vậy, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Như vậy còn một vấn đề cuối cùng..." Trương Dục Lâm sâu hít vào mấy hơi, lúc này mới lấy dũng khí nói: "Sở tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, phải có điều kiện gì mới có thể tiến vào chỗ tránh nạn trong bán vị diện. Có thể có bao nhiêu người được tiến vào... Còn nữa, các ngươi chuẩn bị xử lý thế nào về hơn ba ngàn người đi tới đây cùng ta?"

Sau khi Sở Hạo nghe được, hắn cũng không trả lời ngay. Hắn kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Trương Dục Lâm, cân nhắc một chút mới lên tiếng: "Trương tiên sinh, nếu muốn giải đáp về vấn đề này, có thể phải nói tới rất nhiều điều, bây giờ là buổi trưa, ta có khoảng một giờ tự do, ta nghĩ Trương tiên sinh cũng không có chuyện gì khác chứ? Như vậy chúng ta lại từ từ nói chuyện..."

Tiếp theo, Sở Hạo đại khái giảng giải cho Trương Dục Lâm nghe một vài chuyện của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, đồng thời cũng giảng thuật sơ qua về memes tồn tại. Sau đó, hắn lại nhắc tới tồn tại chỗ tránh nạn trong bán vị diện, cùng xây dựng, vật tư dự trữ và quan hệ với chính phủ các nước trên toàn thế giới…

"... Chính vì vậy, cho nên số người tiến vào chỗ tránh nạn ở bán vị diện là có định mức, sẽ có một phần rất lớn phân chia cho năm nước lớn và các nước phụ thuộc. Còn có một ít sẽ phân chia cho các quốc gia có cống hiến cho chỗ tránh nạn trong bán vị diện. Sau đó cuối cùng còn lại một nhóm sẽ phân phối cung cấp cho thành viên bên trong tổ chức Kẻ Phản Nghịch, bộ đội binh sĩ và người nhà của quân Luân Hồi, nhân viên nắm giữ quyền tránh nạn ưu tiên, cùng với một ít nhân tài đặc biệt hiếm có. Nói tóm lại, phân phối trong chỗ tránh nạn của bán vị diện là như vậy."

Sở Hạo nhìn Trương Dục Lâm tiếp tục nói: "Tuy rằng phân phối như vậy không thể nói là tuyệt đối công bằng, nhưng nhìn từ góc độ xây dựng chỗ tránh nạn, lại tương đối công bằng, hơn nữa ở dưới giám sát của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, danh ngạch phân phối cho các quốc gia cũng sẽ không hoàn toàn rơi vào tay cao tầng và tay sai của bọn họ, về điểm ấy Trương tiên sinh cũng có thể có thể nhận ra được."

Trương Dục Lâm trầm tư, qua hồi lâu mới gật đầu. Sở Hạo lại nói tiếp: "Hơn ba ngàn người này sẽ được bên phía y học kiểm tra, bên hình sự đánh giá xem có thích hợp tiến vào chỗ tránh nạn trong bán vị diện hay không. Xét về tổng thể, chỉ cần không phải loại tội phạm truy nã đang lẩn trốn, hoặc là người đã từng giết người lẩn trốn, hoặc là trên người mang bệnh truyền nhiễm cực đáng sợ nào đó, như vậy trên cơ bản đều có thể tiến vào chỗ tránh nạn trong bán vị diện."

Lúc này, Trương Dục Lâm cuối cùng nói: "Ta hiểu, đây cũng là do ta quá tùy hứng... Đối với việc sản xuất lương thực cho bán vị diện, ta thực sự có một vài kiến nghị, bởi vì hiện nay có chút khó khăn, tài nguyên đất đai của bán vị diện có hạn, rất nhiều cơ sở kiến trúc cùng với khả năng sau này có càng nhiều người đến, sẽ nhét đầy toàn bộ chỗ tránh nạn, gần như không có đất đai trống để trồng lương thực, đây là chỗ khó hiện nay... Như vậy ta muốn hỏi là, có chỗ nào trồng lương thực trên đất mà nhân loại không có cách nào sinh tồn?"

"Nơi nhân loại không có cách nào sinh tồn?" Sở Hạo lập tức lại đưa ra nghi vấn hỏi: "Không, không có khả năng, ở dưới tình huống đó, bất kỳ đất đai nào cũng sẽ biến thành đất đai nhân loại có thể sinh tồn, hiện nay đã thiết kế được kiến trúc trong chỗ tránh nạn, cá nhân chỉ có thể sử dụng diện tích đất đai cá nhân là hai đến ba thước vuông. Một nhà năm người sẽ được phân đến phòng riêng cũng chỉ có không gian chừng mười thước vuông, đã không có khả năng nhỏ hơn, dù sao lần này tránh nạn không phải tránh nạn trong phạm vi thời gian tính được như trước kia, mà trong tương lai tương đối dài. Có thể phải sinh tồn trong đó mười năm, mấy chục năm, thậm chí có thể lên tới trăm năm. Hoàn cảnh ở đã vượt qua cực hạn của cá nhân. Cho dù là như vậy, tài nguyên đất đai vẫn không đủ, cho nên không có khả năng có..."

"Trần nhà? Trong vách tường thì sao?"

Trương Dục Lâm lại lập tức hỏi: "Ở trong nghiên cứu chuyển gien thức ăn của ta có một loại thực nghiệm kiểm tra ở trong hoàn cảnh kém nhất, vốn là thực nghiệm khoa học kỹ thuật chuẩn bị cho lĩnh vực du hành vũ trụ, cũng chính là làm dự trữ cho di dân ở hành tinh bên ngoài, hoặc là dưới tình huống thăm dò tia lửa các loại. Loại cây lương thực chuyển gien này có thể ở dưới hoàn cảnh không có ánh sáng chiếu, ít ánh sáng, hoặc là không khí rất tồi tệ, nhiệt độ kém, phóng xạ cao. Tuy rằng điều này vẫn còn đang trong quá trình thực nghiệm sơ bộ cùng nghiên cứu, nhưng ta nghĩ ở dưới điều kiện hiện tại, nghiên cứu về phương diện này chắc hẳn có thể nhận được tài nguyên trên trình độ lớn nhất. Các phương diện trợ giúp như nhân viên, khoa học kỹ thuật thì sao? Từ trong tài liệu về chỗ tránh nạn trong bán vị diện, kiến trúc ở dưới đất, trần nhà, tường tầng bên trong thật ra đều có cấu tạo và tính chất từ đất đai nguyên thủy nhất, mà không phải là là bỏ thêm xi măng trên quy mô lớn. Dù sao trong bán vị diện không tồn tại tình huống địa chấn cần phải để ý. Nếu đã như vậy, thật ra có thể trồng cây lương thực ở chỗ bùn đất tại trần nhà cùng bức tường. Chỉ có điều, làm vậy trần nhà, vách tường đều cần phải tiến hành cải tạo lại, thông qua đường ống đưa chất lỏng vào, hoặc là phải cung cấp chất hóa học cần thiết… phải tiến hành nghiên cứu về các phương diện nhân tố chuyển gien yếm khí nhất định, không ánh sáng chiếu các loại, tuy rằng có thể sẽ tốn một khoảng thời gian, nhưng đây là khả năng tiến hành sản xuất lương thực trong thời hạn ngắn nhất mà ta có thể nghĩ ra."

"Được!" Sở Hạo nghe đến đây đã vui mừng quá đỗi, hắn lập tức đứng lên đi tới đi lui một lát, lại nói với Trương Dục Lâm: "Trương tiên sinh, mời tiên sinh lập tức viết ra một phần báo cáo tỷ mỉ, ta sẽ tiến hành bàn bạc khẩn cấp cùng các quốc gia, chờ Trương tiên sinh nghỉ ngơi cho khỏe xong, ta hi vọng Trương tiên sinh có thể lập tức bắt đầu công tác, lại lấy kế hoạch của Trương tiên sinh tới tiến hành kiểm tra tính thực nghiệm... Trương tiên sinh, tiên sinh có khả năng cứu vớt được mấy ngàn vạn người! Ta thay bọn họ cảm ơn tiên sinh!

Khi Sở Hạo từ trong phòng bệnh đi ra, trên mặt hắn vẫn đầy vẻ hưng phấn, hắn không thể không thừa nhận một điểm, đó chính là thuật nghiệp có chuyên công, quả nhiên sự vụ cụ thể giao cho nhân tài cụ thể chính là lựa chọn tốt nhất. Ví dụ như Trương Dục Lâm này đã mang tới cho hắn niềm vui quá lớn. Nếu như có thể thực hiện được kế hoạch của Trương Dục Lâm, như vậy các biện pháp này rất có khả năng sẽ bảo đảm tự cung cấp thức ăn cho bán vị diện. Chỉ điều này cũng đủ để Trương Dục Lâm trở thành phật của vạn nhà, trăm vạn nhà, nếu như sử dụng lời trong tiểu thuyết nói, chính là công đức vô lượng.

"Hiện tại... chỉ còn lại rút lui lớn!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio