"Em xin lỗi."
Khả Di vừa sắp xếp đồ vào tủ vừa liên tục xin lỗi Ân Vương Hoàng. Từ lúc kết thúc bữa ăn đến lúc về phòng mặt anh cứ đanh lại, lạnh lùng không thèm nói gì, cả nhìn cô cũng không có lấy một cái. Đúng, cô biết cô sai khi tự ý chấp nhận sống ở đây trong khi anh chưa nói gì, haizzzzz, Khả Di thở dài, giờ làm sao để chuộc lỗi đây.
"Em xin..."
"Không cần nói nữa."
Ân Vương Hoàng có lẽ đã mệt mỏi khi Khả Di cứ liên tục xin lỗi, anh ngồi xuống ghế sofa trong phòng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Khả Di thấy thế cũng dừng việc sắp xếp đồ, đi đến ngồi bên cạnh Ân Vương Hoàng, cô nhìn anh.
"Em biết em sai khi tự ý chấp nhận sống ở đây. Nhưng không phải anh rất thương ông sao? Chúng ta dọn về đây sống sẽ dễ dàng chăm sóc ông hơn."
"Cô không hiểu đâu.", anh lạnh lùng.
"Đúng, chuyện gia đình anh em không hiểu rõ, em chỉ biết anh rất lo cho ông và ông cũng rất thương anh, thay vì em ở nhà một mình thì bây giờ em có thể chăm sóc ông, nói chuyện với ông hằng ngày không phải tốt hơn sao?", Khả Di cười nhẹ, cô luôn sống tình cảm như thế, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể thay đổi.
Ân Vương Hoàng nghe xong liền dời ánh mắt sang gương mặt trắng hồng của Khả Di, dừng lại trong giây lát, chỉ một hành động nhỏ vậy thôi nhưng cũng đủ làm trái tim Khả Di đập liên hồi vì khoảng cách giữa hai khuôn mặt của hai người hiện giờ rất gần nhau, vẻ đẹp lạnh lùng của anh làm tim cô rung động. Khả Di bỗng giật mình, quay mặt đi chỗ khác nhằm che giấu khuôn mặt đang ửng hồng của mình.
"Cô ngủ trên giường đi, tôi ngủ sofa."
"Không đâu, chúng ta cùng ngủ đi.", Khả Di múa tay trước mặt anh.
"Cái gì?", Ân Vương Hoàng thấy hình như có chút gì đó kì lạ, nheo chân mày nhìn cô gái trước mặt.
"Không, ý em không phải là cái anh đang nghĩ. Chúng ta mỗi người nửa giường, lấy gối làm ranh giới.", Khả Di cũng bối rối giải thích, thật sự cô không có ý kia mà.
Ân Vương Hoàng không nói thêm gì, đi đến tủ đồ lấy bộ đồ ngủ đi vào nhà vệ sinh...
"Mẹ, mẹ làm gì mà kéo con vậy?", Minh Châu hậm hực ngồi xuống giường.
"Con định làm gì?", bà Lý ngồi xuống bên cạnh Minh Châu.
"Đang đến lúc hay mẹ lại kéo con đi, đúng là...", Minh Châu hoạnh hoẹ bà Lý, mặt nhăn nhó.
"Con không phải định vô đó à?"
"Không, con đang nghe họ nói chuyện, đang đến lúc hay mẹ lại kéo con đi."
Lúc nãy Minh Châu đang đi về phòng, tự nhiên cô ta dừng đột ngột trước cửa phòng của Khả Di và Ân Vương Hoàng, tính tò mò nổi lên, cô ta áp tai vào cửa nghe xem có động tĩnh gì không, không ngờ lại để cô ta biết được một chuyện rất hay ho giữ hai vợ chồng Ân Vương Hoàng. Đang đến lúc quan trọng lại bị mẹ cô kéo đi, nếu không cả đoạn đó cô cũng nghe được rồi, thật là bực mình mà.
"Con nghe được chúng nó nói gì?", bà Lý có vẻ hứng thú với việc con mình làm.
"Đang khúc hay mẹ kéo con đi, nghe gì mà nghe chứ.", Minh Châu bực bội.
"Thôi mà, mẹ xin lỗi, nói mẹ nghe đi con nghe được gì nào?"
"Không nói."
"Con thích cái túi xách Hermes màu lông chuột đúng không? Mẹ cho con tiền mua nhé?", bà Lý ra một điều kiện để dỗ con gái mình.
"Mẹ hứa đấy nhé?", Minh Châu mắt sáng rỡ, cô ta thích chiếc túi ấy từ lâu, giờ có cơ hội phải tranh thủ chứ, dù sao thì nếu chuyện này lộ ra, người được lợi là hai mẹ con cô, vậy thì tại sao phải giấu chứ?
"Ừ, nói mẹ nghe nào.", bà Lý gật đầu chắc chắn.
"Nãy con đi ngang qua, con nghe được hai vợ chồng họ xưng hô với nhau."
"Vợ chồng xưng hô có gì lạ? Con này..", bà Lý khó chịu, lỗ rồi, không có chuyện hay ho còn phải cho tiền con mua túi xách.
"Không phải, mẹ nghe con nói đã. Hai người họ xưng hô kì lắm. Khả Di xưng anh-em bình thường nhưng anh hai lại xưng cô-tôi, hơn nữa lại rất lạnh lùng chứ không hề có chút tình cảm như lúc ăn cơm hay trước mặt ông đâu mẹ."
"Vậy sao? Có khi nào?....", bà Lý hình như đang suy ngẫm gì đó.
"Con nghi giữa họ có vấn đề, chúng ta cần điều tra cho kĩ. Lúc nãy họ đang bàn đến vấn đề ngủ nghỉ mẹ lại kéo con đi, không thì con đã nghe được tin tốt rồi. Mẹ cũng biết là nếu nắm được thóp của họ, chúng ta sẽ rất có lợi không? Mẹ thật là...", Minh Châu vẫn còn hậm hực chuyện đó, cô ta có rất nhiều thứ yêu thích, nếu biết chuyện đó, có lẽ cô ta không cần lo nghĩ cũng có người dâng đến tận tay rồi.
"Thôi cái túi xách như quà chuộc lỗi nhé, mốt con nhớ để ý họ thêm, càng nhiều càng tốt, như vậy con sẽ được nhiều hơn.", bà Lý vuốt tóc con gái.
"Dạ mẹ.", Minh Châu cười rõ tươi, tất nhiên rồi, cô phải tận dụng chứ!
Ngày hôm sau....
"Cháu xin lỗi ông, sáng con mãi đi chợ với dì giúp việc mà quên mất thời gian, không thể đưa ông đi dạo được, bây giờ giờ chiều, trời mát mẻ hơn dù không có nắng nhưng cháu vẫn đưa ông đi dạo, ngày mai cháu bù cho ông sau, ông đừng giận cháu nhé."
Khả Di vừa đẩy chiếc xe lăng của ông Tần vừa vui vẻ nói chuyện. Lúc sáng cô quên mất giờ đưa ông đi dạo để bù lại lỗi lầm của mình. Căn biệt thự rộng lớn tất nhiên vườn hoa cũng sẽ rộng lớn. Khả Di đẩy xe lăn của ông Tần đi dạo mấy vòng, cuối cùng lại dừng ở một bàn ghế đá trong vườn.
"Chắc nãy giờ ông cũng mệt rồi, chúng ta ngồi nghỉ tí nha.", Khả Di đẩy xe lăn gần cạnh bên chiếc ghế đá mình đang ngồi, rót một ly nước cho ông Tần.
"Ông uống nước đi ạ."
"Cháu mệt thì có, muốn ngồi nghỉ thì cứ nói, gì đâu phải e dè chứ.", ông Tần mỉm cười.
"Ông đoán được tâm ý của cháu rồi.", Khả Di cười tươi.
"Cháu quả thật rất khác ngày xưa đấy. Đúng là càng ngày càng đẹp ra.", ông Tần nhìn Khả Di.
"Dạ? Dạ ông quá khen rồi, cháu nở cả mũi đây này.", Khả Di được khen liền đỏ mặt trông rất đáng yêu.
"Tú Di, ông xin lỗi nhé.", ông Tần bỗng nhiên giọng trầm hẳn.
"Tại sao ông lại xin lỗi cháu ạ?", Khả Di ngạc nhiên.
"Ngày hai cháu kết hôn, ông vì có việc nên ra nước ngoài không về kịp để tham dự, hai mẹ con kia thì lại không biết điều thế nên trong ngày quan trọng nhà trai lại chẳng có ai, phải để cháu chịu thiệt thòi, ông cảm thấy rất có lỗi và đau lòng.", ông Tần giọng nhỏ nhẹ mà trầm ấm đầy yêu thương, có lẽ Ân Vương Hoàng là đứa cháu ông thương yêu nhất cho nên cô là vợ của anh cũng sẽ được yêu thương nhiều hơn.
"Dạ cháu không giận ông đâu, ngược lại rất hạnh phúc khi được ông đối xử tốt và yêu thương cháu như thế.", Khả Di nắm lấy tay ông Tần, có lẽ khi cô ở một nơi không phải là gia đình máu mủ của mình nhưng lại được yêu thương như thế thì quả thật không còn gì bằng cả, cô rất vui vì điều đó.
"Di này, ông biết Vương Hoàng tính khí nó không tốt, hay lạnh lùng, cáu gắt, khó chịu nhưng thật ra nó rất tốt đấy cháu ạ. Dù cho hai đứa có vì hôn ước mà lấy nhau nhưng về lâu về dài, chắc chắn cháu sẽ hiểu nó hơn, hãy kiên nhẫn cháu nhé, cháu sẽ không thất vọng đâu, rồi nó sẽ mở lòng với cháu thôi, ông tin điều đấy.", đứa cháu trai này của ông từ nhỏ đã chịu thiệt thòi nên sinh ra tính khí như thế ông cũng không than trách, chỉ mong có người bên cạnh yêu thương đứa cháu này thôi. Ông Tần lặng lẽ nhìn Khả Di, có lẽ trong số bao nhiêu người trên đời này thì chỉ có cô bé này mới có thể làm Vương Hoàng thay đổi, ông tin điều đó và ông chắc chắn rằng ông không đặt kì vọng sai người, nhất định đứa cháu dâu này của ông có thể làm nên chuyện.
"Cháu hiểu, thưa ông.", Khả Di cười nhẹ nhàng, cô cũng quyết tâm rồi, cô sẽ làm anh thay đổi, sẽ không còn sự lạnh lùng, tính khí khó chịu như thế nữa.
Từ đằng xa, cảnh tượng một già một trẻ lại được thu vào tầm mắt của ba con người. Đầu tiên là hai mẹ con bà Lý. Khi họ trông thấy Khả Di và ông Tần nói chuyện vui vẻ như thế thì thấy rất khó chịu, không cam tâm, giọng Minh Châu cất lên từ căn nhà chính.
"Mẹ đợi đi, không lâu nữa thì con sẽ làm thay đổi mọi thứ. Chỉ cần con nắm được điểm yếu của họ và nói cho ông biết, lúc đấy ông sẽ mất niềm tin vào đứa cháu quý tử này mà sẽ mở lòng với chúng ta hơn, lúc đó gia sản cũng sẽ không còn xa vời nữa. Cẩn thận nào Tú Di, cô đừng để tôi nắm thóp đấy, nếu không vợ chồng cô sẽ không yên đâu.", Minh Châu đứng hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt đầy mưu mô nhìn Khả Di. Chuyện xưng hô chỉ là mới bắt đầu, trò vui vẫn còn ở đằng sau, Minh Châu nhếch mép cười. Bà Lý đứng đằng sau cũng y như thế, đúng là hai mẹ con mà.
Còn một người khác cũng thấy cảnh tượng đó chính là Ân Vương Hoàng. Anh vừa đi làm về, xuống xe định đi vào nhà thì vô tình bắt gặp hai ông cháu Khả Di. Anh đứng yên một chỗ, hai tay đút vào túi quần mà chăm chú quan sát cô. Nhìn thấy cô vui vẻ cười nói cùng ông nội làm cho Vương Hoàng cảm thấy có gì đó vui trong lòng, chẳng lẽ là cảm giác khi vợ mình yêu thương cả người nhà mình? Ân Vương Hoàng sững người, hình như có chút gì đó không ổn xuất hiện trong trái tim anh, hình như có chút dao động không bình thường, trái tim anh đang đập nhanh vì cô sao? Không thể nào, chắc có lẽ anh nghĩ quá thôi, chắc chắn không phải ý nghĩ đó, không phải ý nghĩ đó, Ân Vương Hoàng tự dặn dò bản thân mình....