Sau cuộc phẫu thuật kéo dài cả đêm, đến sáng hôm sau ca phẫu thuật mới kết thúc. Chiếc đèn đỏ trên phòng mổ tắt đi, vị bác sĩ trung niên là bác sĩ phụ trách trực tiếp ca mổ này bước ra đầu tiên. Nhìn hành lang vắng vẻ, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi mệt mỏi chờ đợi. Ông ta biết đây là người thân của nữ bệnh nhân kia, ông đi tới, đặt nhẹ bàn tay lên vai Ân Vương Hoàng.
"Cậu là người nhà của nữ bệnh nhân trong kia?"
Ân Vương Hoàng mệt mỏi ngẩng đầu dậy, nhìn vị bác sĩ rồi gật đầu. Anh nhìn tiếp sang chấm đèn đỏ trên cửa phòng mổ đã tắt, vậy là ca phẫu thuật xong rồi. Ân Vương Hoàng nhanh chóng đứng dậy, lo lắng hỏi thăm tình hình của Khả Di.
"Bác sĩ, vợ tôi, cô ấy sao rồi?"
"Anh theo tôi vào đây."
Vị bác sĩ nói rồi bước đi dẫn đường cho Ân Vương Hoàng đi theo ông. Đến một căn phòng cuối dãy hành lang, ông mở cửa bước vào. Ngồi lên chiếc ghế sofa trong phòng, vị bác sĩ nói.
"Cậu ngồi xuống đi, tôi có việc cần trao đổi."
Sao? Trao đổi mà phải vào phòng riêng thế này chẳng lẽ tình hình của Khả Di rất nguy cấp, họ mời anh vào đây là để khéo léo thông báo để anh chuẩn bị tinh thần? Không, Ân Vương Hoàng dặn bản thân không được nghĩ bậy, họ chưa nói gì tại sao anh lại có suy nghĩ tiêu cực ấy chứ? Khả Di sẽ không sao, nhất định là vậy.
"Cô gái bên trong là vợ cậu?"
"Phải, cô ấy là vợ tôi."
"Tôi có một vấn đề cần hỏi, rất quan trọng.", nét mặt vị bác sĩ trở nên nghiêm trọng, có lẽ là một vấn đề lớn.
"Ông cứ hỏi."
"Cả hai người đã có đứa con nào chưa?", vị bác sĩ hỏi một câu kì lạ, có vẻ không liên quan lắm đến tình hình hiện nay của Khả Di.
"Chúng tôi đã có một đứa con rồi.", Ân Vương Hoàng gật đầu. Đầu anh đột nhiên liên tưởng đến cảnh tượng một nhà ba người cùng nhau đi chơi công viên ngày trước rất vui vẻ, liệu tháng ngày ấy còn có thể tiếp diễn hay không? Đó là điều khó khăn mà ngay cả anh cũng khó mà có thể trả lời được.
"Vậy thì anh hãy chuẩn bị tâm lý vì sau đây tôi sẽ nói một điều mà anh khó có thể chấp nhận.", giọng điệu trong lời nói của bác sĩ ngày càng hạ xuống, như ông ấy chuẩn bị nói ra điều không may vậy.
"Ông nói đi."
"Vợ anh khi được đưa vào bệnh viện cấp cứu, cô ấy đang mang thai một tháng.", vị bác sĩ nói giữa chừng rồi dừng lại.
Câu nói này làm Ân Vương Hoàng kinh ngạc, Khả Di có thai một tháng rồi? Tại sao anh lại không biết? Liệu Khả Di có biết cô ấy đang mang thai hay không? Khoan đã, là đêm đó, là đêm anh thừa nhận yêu cô, đêm mà anh và cô say trong hạnh phúc. Họ đã có con vào đúng khoảnh khắc tốt đẹp ấy? Cô đã mang thai đứa con thứ hai của anh. Ân Vương Hoàng nở nụ cười nhẹ trên môi, anh không nghĩ mình lại may mắn như thế. Nhưng nụ cười ấy không được hiện diện lâu, câu nói tiếp theo của bác sĩ đã dập tắt đi niềm vui nhỏ bé của Ân Vương Hoàng.
"Nhưng hãy mong anh chuẩn bị tâm lý. Do chịu sự tác động của cú nổ xe quá lớn, rất tiếc chúng tôi không thể cứu lấy đứa bé.", không dừng lại ở đó, ông ấy còn nói tiếp.
"Và sau tai nạn này, rất khó, chúng tôi phải nói rất khó để cô ấy có thể mang bầu lại. Chính vì thế tôi mới hỏi anh rằng giữa anh và cô đã có đứa con nào chưa vì tôi sợ cả hai người sẽ không chịu nổi cú shock lớn này."
Trong vòng phút, câu nói của bác sĩ đã đưa Ân Vương Hoàng từ cảm giác vui mừng, được an ủi sau tai nạn của Khả Di rằng anh và cô đã có một đứa con thật sự là kết tinh từ tình yêu của hai người. Nhưng không, một cảm giác đau đớn của một người cha mất con đã xuất hiện. Anh đau khổ, bàn tay co lại thành nắm đấm. Thì ra anh lại vô dụng như vậy, không chỉ không thể bảo vệ được người phụ nữ anh yêu thương mà ngay cả đứa con chưa thành hình trong bụng của cô anh cũng chẳng thế cứu được. Và có thể sau này cả anh và cô cũng không thể cảm nhận được niềm hạnh phúc khi có con là như thế nào nữa. Khả Di, là do anh, anh xin lỗi, anh đã phải để em chịu thiệt thòi, để em không thể làm mẹ lần nữa, anh không thể bảo vệ con chúng ta, tất vả đều vì anh...
"Xin anh hãy nén đau buồn vì không chỉ là việc mất con tôi cần trao đổi với anh mà còn về tình hình sức khoẻ của cô ấy."
Nói rồi vị bác sĩ đi đến ngăn kéo bàn làm việc trong phòng mở ra, lấy một tấm film chụp X-quang đem đến, đẩy đến phía đối diện ngay chỗ Ân Vương Hoàng đang ngồi. Ông ôn tồn nói.
"Đây là film X-quang chụp lại tình hình vết thương xuất hiện trong đầu vợ anh. Hình ảnh này cho thấy bên phía não trái của cô ấy có xuất hiện một vết nứt nhỏ cùng một tụ máu bầm khá lớn. Tuy ca phẫu thuật đã thành công, cô ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm và được chuyển sang phòng hồi sức nhưng về lâu về dài chúng tôi không thể chắc chắn điều gì. Cô ấy có thể tỉnh lại hay không đều thật sự dựa vào ý chí của cô ấy và phép màu của kì tích. Những vết thương và tụ máu bầm này cần thời gian rất lâu để có thể tự lành lại và tan ra. Cho đến khi các vết thương này được hồi phục, cơ hội của cô ấy khi tỉnh lại mới thật sự có. Còn nếu không, tôi xin lỗi, có thể cô ấy phải sống một đời sống thực vật cả đời."
Vị bác sĩ trung niên nói một câu dài về tình trạng bệnh của Khả Di. Từng lời nói của ông ấy như là con dao đâm từng nhát vào trái tim của Ân Vương Hoàng. Anh đau đớn khi nghe tình trạng bệnh của cô từ miệng của bác sĩ. Đồ ngốc kia cô đang làm gì thế? Cô hi sinh bản thân mình để cứu lấy anh, cô vì anh mà đương đầu với cú nổ xe như trời giáng kia để mong anh bình an. Sao cô có thể ngốc đến thế chứ? Anh mới phải là người làm điều đó chứ không phải cô. Anh vốn dĩ phải bảo vệ cô, anh phải làm cô hạnh phúc sau những tháng ngày anh đã đối xử không phải với cô, làm cô đau khổ, uất ức để rồi bỏ sang Pháp một mình sinh con, một mình nuôi dạy nó khôn lớn khi không có anh bên cạnh. Ân Vương Hoàng anh nợ Khả Di một câu xin lỗi, nợ Khả Di cả đời này, nợ cả mạng sống của anh. Anh nợ cô, và anh biết rằng cả đời anh cũng không thể trả hết được.
Rời phòng của vị bác sĩ, trên tay còn đang cầm tấm film chụp X-quang của Khả Di, lòng anh như bị tảng đá đè xuống. Anh khẽ rơi nước mắt xưng lại vội gạt nhanh đi vì anh không muốn ai thấy anh có lúc lại yếu đuối như thế. Anh bất lực trước cuộc đời, anh bất lực trước số phận. Anh không biết làm thế nào để cô và anh có thể trở về những tháng ngày hạnh phúc như trước. Những ngày sắp tới không có cô, anh và Bảo Bối phải làm như thế nào đây? Khả Di, anh xin lỗi, là do anh, tất cả là do anh. Anh không đủ tốt, anh không tạo cho em cảm giác an toàn để em có thể ở bên cạnh anh không lo nghĩ. Chính anh đã đẩy em vào bi kịch này. Là anh nợ em, cả đời Ân Vương Hoàng này nợ em, nhất định anh sẽ dùng quãng thời gian còn lại để trả em món nợ này, dù bất kể là gì đi chăng nữa anh đều thực hiện. Khả Di, chỉ cần em không sao, bình an tỉnh lại, điều gì anh cũng làm, anh hứa với em, anh sẽ dùng cả đời này để đền đáp lại tình cảm mà em dành cho anh. Ân Vương Hoàng đi đến một hành lang vắng, bàn tay to co thành nắm đấm đấm mạnh vào tường rồi anh gục đầu lên tường, khẽ nói.
"Anh xin lỗi, anh nợ em. Xin em, bình an tỉnh lại, anh chỉ cần có như vậy thôi, Khả Di à..."