Chương
“Mẹ nó, cái tên đàn ông phúc hắc này lại còn dám giả vờ là con ngoan nữa chứ!” Tịch Sơn Lâm nhìn thấy anh ta như vậy, nhịn không được mà chửi thề.
Cuối cùng, anh ta cũng chỉ có thể tiếp nhận gánh nặng này.
Tịch Sơn Lâm nhận mệnh khiêng Chử Chấn Phong về.
Trên đường, Tịch Sơn Lâm nghĩ đến cái căn biệt thự không dễ vào của Chử Chấn Phong liên cảm thấy vô cùng đau đầu.
Anh ta không thể giống như trước đây cứ để anh ở lại phòng khách được, trước đây chí ít còn có Tân Hoài An chăm sóc, còn hiện tại căn biệt thự kia một bóng ma cũng chẳng có, lỡ đâu xảy ra chuyện gì…
Người đàn ông cao quý này, anh ta không gánh nổi trách nhiệm nặng nề ấy.
Tịch Sơn Lâm còn đang sầu não thì đúng lúc nhìn thấy một tin tức ở trên mạng.
“Vương Thanh Hà?” Mắt của Tịch Sơn Lâm sáng lên: “Người phụ nữ này mới chính là chị dâu thật sự của mình, không bằng cứ đưa anh Chấn Phong qua đó là tốt nhất”
Khi tới nơi, Tịch Sơn Lâm nhìn thấy căn biệt thự trước đây mấy người anh em bọn họ tặng.
Có thể ở lại căn biệt thự này, xem ra chắc chắn đây là chị dâu thật rồi.
Tịch Sơn Lâm mở cửa, khiêng Chử Chấn Phong vào.
“Chị dâu, anh Chấn Phong uống rượu, hiện tại trong nhà không có ai chăm sóc cho nên trước hết em đã đưa người tới đây”
Vương Thanh Hà ngơ ngác nhìn người đàn ông nằm trên sô pha, trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Trương Mỹ Văn còn đang đeo khẩu trang bước xuống nói: “Con gái, đã muộn thế này rồi ai thế… Mẹ ơi! Sao lại có đàn ông trong nhà thế này?”
Khi bà ta cẩn thận nhìn trên ghế sô pha phát hiện ra đó là Chử Chấn Phong thì bà ta vô cùng kích động: “Đây là cậu Chử sao! Sao cậu Chử lại chạy đến nhà chúng ta được vậy, lại còn, còn say thành như thế này nữa…”
Cho dù là Trương Mỹ Văn đã từng này tuổi, thế nhưng bà ta vẫn không thể rời mắt khỏi người đẹp trai như vậy.
Nhất là giờ phút này, Chử Chấn Phong lại còn say đến bất tỉnh nhân sự nằm trên ghế sô pha, vóc người cân đối mảnh mai, áo sơ mi hơi cởi cúc, lộ ra vóc dáng cường tráng, trên người đều toát ra hormone đầy nam tính.
Vương Thanh Hà khế ho một tiếng: “Mẹ, bạn của anh ấy đã đưa anh ấy tới đây để cho con chăm sóc”
Trương Mỹ Văn nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của con gái, lúc này bà †a mới rời ánh mắt, nói: “Con gái, đây là cơ hội tốt đó, con hãy chăm sóc cho cậu Chử tốt vào”
Nói xong, bà ta còn nháy mắt với vẻ ám chỉ.
Vương Thanh Hà hiểu ý liền gật đầu: “Mẹ gọi bố xuống giúp con đưa anh ấy lên phòng con đi”
Trương Mỹ Văn vội vàng đi gọi Vương Bách Điền.
Sau khi đặt Chử Chấn Phong lên giường của con gái, Trương Mỹ Văn còn nhéo tay của anh một phát: “Đúng là rắn chắc thật!”
Vương Thanh Hà không vui: “Được rồi, hai người mau ra ngoài đi, còn còn phải chăm sóc cho cậu Chử”
“Đêm còn dài, con cứ từ từ” Trương Mỹ Văn mỉm cười đóng cửa lại.
Ánh mắt nóng rực của Vương Thanh Hà dừng ở trên mặt của Chử Chấn Phong, tay của cô ta nhanh chóng sờ lên.
Đột nhiên, cổ tay bị nắm lấy.
Ngay sau đó, cô ta kêu thảm thiết một tiếng, ngã ở bên giường.
“Con gái, con không sao chứ?” Ở ngoài cửa, tiếng của Trương Mỹ Văn truyền tới.
Vương Thanh Hà căn răng đứng lên, xoa cổ tay: “Con không sao ạ!”
“Được, vậy con cố gắng kiềm chế một chút, đừng có quá sức!”
Nói xong, tiếng bước chân ở ngoài cửa dần xa.