Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Vừa dứt lời, Ninh Khánh Nhi bèn quay đầu lại, ghét bỏ lườm anh ta một cái: “Chút này mà gọi là máu me sao? Lúc đầu khi em theo chị Sương, có ngày nào là không phải tiếp xúc với máu me, bạo lực đâu…”
Sau khi nói xong, cô gái liếm môi có chút hoài niệm, còn Hạ Phi lại nhìn chằm chằm và nói với vẻ bắt lực: “Khánh Nhi, em vẫn chưa buông bỏ được những chuyện trước đây sao?”
Ninh Khánh Nhi cười một cách tinh nghịch, không trả lời mà quay sang Tần Hoài An và Chử Chấn Phong ngồi ở đối diện chiếc laptop trong tay.
Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Đây, video tổng hợp cuối đây, đây mới là video gốc.”
Tần Hoài An nóng lòng xem đoạn video đã phân tích theo lời cô ấy.
Ánh sáng của video gốc sáng hơn nhiều và cảm giác kinh khủng cũng đỡ hơn. Mặc dù vẫn không thể nhìn rõ mặt đứa trẻ, nhưng có thể thấy rõ rằng bàn tay phải của đứa trẻ vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.
Ít nhất thì giọng của Thiên Nam cũng khiến cô cực kì vững tin được Ninh Khánh Nhi cho hay mà cô ấy thêm vào sau này.
Tần Hoài An không nghĩ tới việc Chử Chấn Phong có thông đồng với vợ chồng Hạ Phi nói dối cô hay không.
Nhưng vừa rồi cô ấy đã tận mắt chứng kiến các thao tác của Ninh Khánh Nhi, không thể nào mà làm giả được.
Hơn nữa, nhà họ Hạ cũng là một trong số rất ít những nhà giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu ở Hải Lam, ít nhất thì họ sẽ không lừa cô chuyện thế này đâu.
Chử Chấn Phong dừng bước, tò mò quay đầu lại.
“Xin lỗi, tôi đã trách lầm anh.” Tần Hoài An chân thành nói lời xin lỗi.
Ánh mắt Chử Chấn Phong sáng lên, trên môi nở nụ cười, giọng điệu gấp gáp nói: “Không sao, sau khi tôi cứu Thiên Nam về, chỉ cần cô không hối hận là được.”
Tần Hoài An vô thức nhíu mà: “Con trai có thể bình an trở về, tôi không có gì phải hối hận cả.”
Nghe vậy, Chử Chấn Phong không nói nhiều mà che dấu mong đợi trong mắt, vẻ mặt vô thức trở nên nghiêm túc.
Anh nói: “Hai ngày này tôi chắc là rất bận, để cô một mình trong biệt thự tôi không yên tâm, lát nữa tôi nhờ Vệ Nam đưa cô về nhà cũ. Ngày mai mẹ tôi xuất viện rồi, cô thay tôi chăm sóc bà ấy vài ngày nhé.”
Tần Hoài An hiểu được ý của anh. Có vẻ như có chuyện lớn gì đó sẽ xảy ra sau đó.
Chương :
Anh nói anh nhờ cô chăm sóc cho bà Chử, nhưng thực ra là lo cô sẽ chạy lung tung.
“Được.” Tần Hoài An đồng ý.
Việc cứu Thiên Nam cô không giúp được gì, chỉ có thể tin vào Chử Chấn Phong. Nếu không, hành động hấp tấp sợ là sẽ cản trở kế hoạch của anh ấy.
Vi vậy, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là chờ đợi tin tức.
Vệ Nam đưa Chử Chấn Phong đến công ty Chử Thị, rồi nhanh chóng đón Tần Hoài An đến nhà họ Chử.
Trên đường đi, Vệ Nam nói với Tần Hoài An: “Cô Tần, đồ đạc của cô tôi đã sai vệ sĩ thu dọn rồi gửi qua.
Lát nữa cô xem lại nếu có sót thứ gì thì cứ gọi cho tôi, tôi sai người gửi cho cô.”
Tần Hoài An gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Nhưng trong lòng cô nghĩ, xem ra Chử Chấn Phong đã sắp xếp cho mình đến nhà họ Chử từ lâu, nhưng cô không bận tâm, dù ở biệt thự hay nhà họ Chử, cô cũng chỉ một lòng chờ tin Thiên Nam an toàn trở về mà thôi.
Liễu Giai Tâm vẫn chưa xuất viện, Chử Gia Mỹ vẫn ở trong bệnh viện với bà ấy.
Chử Chấn Phong và Chử Châu thì bận tối mày tối mặt đến mức không về nhà luôn.
Còn Chử Hoài Sơn thì đang ở nước ngoài, mấy ngày trước mới liên lạc nói là mấy ngày trước bị dính vào kiện tục không thể liên lạc với gia đình, phải giải quyết vấn đề trước mắt mới về được.
Vì vậy, khi Vệ Nam đưa Tần Hoài An đến đây, nhà họ Chử thì rất lớn, ngoại trừ những người hầu và vệ sĩ, thì chỉ có một mình bà cụ Chử.
Đương nhiên, còn có lão quản gia.
Sau khi hiểu được nguyên nhân ngọn ngành việc Tần Hoài An đã hạ độc giết hại cháu tai mình trước đó, Tống Cẩn Dung đã sớm bỏ qua.
Hơn nữa trước đó Chử Chấn Phong đã công khai trước họ rằng anh muốn kết hôn với Tần Hoài An, hai người còn có một đứa con ba tuổi.
Theo Tống Cần Dung thấy, Chấn Phong chắc Chấn sẽ kết hôn với Tần Hoài An sau khi trận chiến với nhà họ Hàn kết thúc.
Cô cháu dâu này không thoát được đâu.
Vi vậy, ngay khi Vệ Nam đưa Tần Hoài An qua, bà ấy đã giúp cô kiểm tra chỗ ở.
Tống Cẩn Dung yêu quý nhìn Tần Hoài An đang đi đến trước mặt mình, bà có hơi xúc động quan sát cô một lượt rồi khẽ gật đầu.
Sau bao nhiêu năm, con nhóc nhỏ này lưng vẫn rất thẳng, thần thái bình tĩnh, đúng mực, nhìn Tống Cần Dung rất thoải mái.
Nếu như ban đầu cứ nghĩ sai, để cho cô và Chấn Phong cứ thế, họ sẽ không… Mà, nghĩ máy chuyện đó làm gì cơ chứ.
Bà ấy kịp thời dừng lại suy nghĩ đó, chậm rãi nói: “Mặc dù Chấn Phong nhờ cô đến chăm sóc cho Giai Tâm, nhưng mà nhà chúng tôi nhiều người như vậy, làm gì có chuyện chăm sóc không nổi một người chứ? Cô cũng không cần phải góp vui với tụi nó làm gì, cứ ở nơi nho nhỏ thanh tịnh này với tôi là được!”
Khi chú Minh quản gia vừa đưa Tần Hoài An vào, ông đã đặc biệt đề cập chuyện này với cô, và đương nhiên ông cũng đã nói cho cô biết ý của bà cụ.
Trước giờ Chử Gia Mỹ không ưa gì Tần Hoài An, cô ta lại ở sát rạt phòng của Liễu Giai Tâm, nếu Tần Hoài An sống ở đó, e là sẽ bị hạnh họe khó dễ.