Trở về Ngự Thấm điện đã là lúc chạng vạng, lời mắng tức giận điên cuồng của nữ nhân vẫn luẩn quẩn quanh tai Niệm Nghiễn – – – “Ngươi đúng là đồ tiện phụ sinh tiện nhân! Hủy hoại dung mạo của ta, khiến ta bị thất sủng. Hôm nay còn dám xuất hiện trong cung, ta không thể để ngươi chết tử tế được! Không chết tử tế được! . . . . . .” Còn có cả tiếng gọi của người cung nữ bên cạnh nàng nữa ” Hoàng hậu. . . . . .”
Đối với hoàng hậu, Niệm Nghiễn đã sớm không còn thù hận. Thậm chí, đôi lúc nghĩ lại thấy mình lúc đó còn trẻ nên bốc đồng – giờ có chút ăn năn. Hôm nay nhìn thấy hoàng hậu đã điên điên khùng khùng, trong lòng Niệm Nghiễn cảm thấy thương cảm cho nàng. . . . . . Hóa ra bản thân mình cũng từng làm một chuyện tàn ác như vậy. Nữ nhân bị hủy đi dung mạo có khác nào là hủy đi chính cuộc đời mình, biện pháp này – so với phương pháp của tên phụ thân cầm thú kia có gì khác biệt? Nghĩ đến đây, Niệm Nghiễn lại oán hận dòng máu đang chảy trên người mình, tự mắng mình yếu đuối vô năng. Trước mắt lại hiện ra sự sủng nịch ngọt ngào của Thôi Ân Trạch cùng ánh mắt mê loạn của Tiểu Tứ. . . . . .
——- tất cả những chuyện này, có lẽ đã đến lúc cần phải kết thúc. . . . . .
Đêm – thật tĩnh mịch. Trong màn đêm sẽ có thứ chấm dứt, cũng sẽ có thứ bắt đầu. . . . . . . . . . .
“Cháy ! Người đâu! Cháy!”
“Người đâu, tẩm điện Hàn vương bị cháy, mau dập lửa a! !”
“Không được hoảng hốt, điều động toàn bộ Ngự lâm quân đến Ngụe Thấm điện dập tắt đám cháy!”
“Không được a, công công, lửa cháy quá lớn, căn bản sợ là không thể dập tắt, cho dù dập tắt , chỉ e Hàn vương . . . . . .”
“Câm miệng! Hàn vương chính là tâm phúc trước mặt bệ hạ! Nhất định phải đảm bảo ngài được an toàn. Nếu không, chúng ta phải cùng nhau mà tuẫn táng theo Hàn Vương!”
Lửa cháy bừng bừng, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào của những người ngoài kia. Trong đám khói đen dày đặc vây xung quanh, Niệm Nghiễn mơ hồ – có nhiều chuyện dù muốn cũng không thể nói quên là quên được——
Tiểu Lưu cùng với hài tử sắp chào đời của bọn họ. Tuy rằng đời này không thể giữ trọn lời thề để chăm sóc, yêu thương bọn họ nhưng y luôn hy vọng hai mẫu tử họ mãi mãi được hạnh phúc. . . . . .
Tiểu Tứ chắc chắn sẽ chịu đả kích rất lớn, nhưng sớm muộn hắn cũng là hoàng đế – một chút đả kích này, hắn nhất định sẽ vượt qua hoặc là phải vượt qua . . . . . .
Hoàng hậu ư? Nàng có nguôi giận không. Chính Niệm Nghiễn đã cho nàng một cơ hội để báo thù. Thậm chí còn giúp nàng đuổi hết hạ nhân ra ngoài, bố trí dầu hỏa, củi đốt khắp nơi – rồi lại ngoan ngoãn nằm gọn trên giường – chờ nàng khai hỏa, đem ngọn lửa lớn nuốt lấy Niệm Nghiễn – chắc nàng có thể dễ chịu hơn một chút?
Còn. . . . . . Hắn thì sao? Hắn sau khi trở về chắc chắn sẽ vừa vẫn nộ vừa đau thương. Niệm Nghiễn thừa dịp Thôi Ân Trạch nam tuần mà đem mọi khúc mắc tháo bỏ hết – – hay nói đúng hơn là chính y trốn chạy tất cả.
Chắc chắn hắn sẽ lại hiện ra ánh mắt bi thống đó – tựa như ánh mắt hắn nhìn trộm ta mỗi lần lẻn vào Ngự Thấm điện. Kỳ thật, Niệm Nghiễn rất muốn nói cho Thôi Ân Trạch biết y sớm đã không còn hận hắn. Tuy không dám khẳng định thứ tình cảm mình dành cho hắn có phải tình yêu hay không? Nhưng Niệm Nghiễn đã không còn ghét bỏ hắn, thậm chí, có đôi khi còn muốn . . . . muốn ở một chỗ cùng với hắn . . . . Người ta trước khi chết đều nói thật lòng mình sao?. . . . . . Sắp chết đi, cảm giác thật sự nhẹ nhàng. . . . . . Một mặt muốn được gặp lại hắn – lại sợ gặp rồi thì không đành lòng mà ra đi được nữa.
Ta còn rất muốn được hắn dành tặng mình một nụ hôn, một nụ hôn nồng nàn như mọi khi, nụ hôn có thể khiến ta bồng bềnh như đang phiêu lãng tựa mây ngàn. . . . . . Ha ha, như vậy kiếp sau mình là nữ nhân đi . . . . .
Niệm Nghiễn lại miên man suy nghĩ.
Xuống địa phủ rồi, làm sao dám đối mặt với mẫu thân đây? Mặc kê, ta sẽ cầu xin người tha thứ, tha thứ cho đứa con lầm đường lạc lối của mình. . .
Hiện giờ, Niệm Nghiễn nghĩ lại, cuộc đời này chỉ như một giấc mộng – tất cả chỉ như gió thoảng mây bay – giấc mộng của Niệm Nghiễn sẽ được thức tỉnh, sẽ tỉnh . . . . . .
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha, ta báo thù , ta báo thù !” Trước cơn đại hỏa, một người nữ nhân tóc tai rối bời đang cười một cách điên loạn, những người khác vội vàng cứu hỏa, không ai chú ý tới nàng. . . . . .
—–:
Đại Vũ năm Tuyên Thống thứ hai mươi, Hàn Vương Thôi Nhân Vĩ đột tử – do hoàng hậu mất trí phóng hỏa – năm đó hai mươi ba tuổi. Hàn vương sinh thời -công trạng lớn lao, bình định. . . . . . . .