Vương Tượng tơ tằm trang cách Liễu châu không xa. Chỉ cần đi qua hai cái đầm lớn là có thể vào được trang viên. Từ xa, Niệm Nghiễn đã thấy toàn bộ nơi này được phủ một màu trắng xóa. Nơi này có tang? Không lẽ người y cần tìm đã xảy ra chuyện?
Sự thật chứng minh suy đoán của Niệm Nghiễn đã đúng. Theo người nhà của Vương lão bản kể lại. Mấy hôm trước, ông ta còn khỏe mạnh mà đi ra đi vào trông coi việc mua bán. Chỉ mới hôm qua, lão một mình đi trước nhập hàng ở ngoài bến tàu, đến khi hạ nhân chạy đến đã thấy Vương lão bản gục chết trên một chiếc thuyền. Lão phu nhân vừa kể vừa khóc, dáng vẻ vô cùng bi ai.
Niệm Nghiễn nói vài câu an ủi tang gia. Trực giác mách bảo, Vương lão bản này không phải là người đơn giản – nếu không làm việc gì khuất tất, sao bỗng dưng lại chết bất đắc kỳ tử? Căn cứ vào thi thể, Niệm Nghiễn biết được Vương lão bản bị trúng độc mà chết. Vừa nghĩ tới “độc” trong đầu Niệm Nghiễn liền hiện lên hình ảnh của một người, một kẻ tính cách khó lường. . . . . .
Đúng vậy, khẳng định là hắn!
Điều quan trọng bây giờ là Vương lão bản đã chết, túi gấm kia phải xử lý như thế nào? Người gửi túi và người nhận túi đều đã chết, chuyện này. . . . phải giải quyết làm sao. Niệm Nghiễn là người biết giữ lời hứa. Đồ vật người khác gửi mình – y tuyệt đối không mở ra xem, nhưng tình huống hiện tại. . . . . . Niệm Nghiễn quyết định nên xem thử bên trong có cái gì, có thể từ đó mà có chút manh mối – biết được những ai có liên quan tới đồ vật này.
Trở lại khách , Niệm Nghiễn liền đem túi gấm mở ra, bên trong có một tờ giấy mỏng. Trên tờ giấy có những chữ viết rất to được viết bằng máu tươi – giờ máu đã khô nên có màu nâu đậm. Niệm Nghiễn lại cảm thấy chuyện này khó khăn hơn mình tưởng tượng.
Tháng giêng. . . . . . Mười tám. . . . . . Cẩn thận. . . . . .
Chỉ có sáu chữ, còn lại là một nét ngang, rõ ràng là người viết muốn viết thêm một chữ gì đó nhưng không đủ thời gian. . . . . cũng có thể là không còn đủ sức lực. . . .. Tháng giêng, mười tám? Niệm Nghiễn tìm tòi những tin tức mà gần đây mình thu thập được, chỉ nhớ ngày mười sáu tháng giêng là ngày diễn ra võ lâm đại hội – Mặc giáo đã quy ẩn, triều đình tuyên bố không nhúng tay vào chuyện trong giang hồ nữa, vì thế nhân sĩ võ lâm muốn tụ họp lại tìm ra một môn phái có thể dẫn dắt giang hồ thoát khỏi tình trạng như rắn không đầu hiện nay. . . . .Ngày mười tám. . . không có chuyện gì cả. . . . . .
Niệm Nghiễn phiền não, túi gấm chỉ có duy nhất một tờ giấy. . . đọc xong rồi lại càng thêm rối loạn. Niệm Nghiễn chỉ có thể biết rằng, ngày đó, Trang Phượng Lộ không phải hứng thú với chiếc túi này, mà chính là muốn lấy được tờ giấy kia – hắn ta chắc chắn biết nó ẩn dấu điều gì. . . . . . Sáu chữ này nhất định chứa đựng một bí mật kinh thiên động địa.
Từ nay tới ngày mười tám tháng giêng còn gần hai tháng nữa, trong khoảng thời gian này, phải cố gắng tìm thêm chút manh mối. . . . . .
Trầm tư một mình, Niệm Nghiễn không hề phát hiện đang có một ánh mắt chăm chú nhìn mình – ánh mắt đó chất chứa bao nhiêu yêu thương, vui mừng, giận dữ, đau lòng và lo lắng. . . . . .
Có lẽ là do mệt mỏi, đêm đó Niệm Nghiễn thực sự ngủ rất ngon, dĩ nhiên Niệm Nghiễn muốn đề phòng bọn người Trang Phượng Lộ hạ độc nên trên giường được xếp đặt rất nhiều túi thuốc, hương dược giải độc, trước khi đi ngủ cũng uống một viên giải dược – như vậy cho dù đối phương có nhân lúc y ngủ say mà phóng độc thì cũng không có chuyện gì. . . . . . Niệm Nghiễn tự tin khả năng nhạy bén cùng với võ công của mình dư sức để đối phó với bọn tiểu tặc kia.
Một đêm Niệm Nghiễn ngủ thật say. . . . . .
Đã bao lâu rồi không an giấc như vậy, ra cung đã được hai năm, Niệm Nghiễn mới dần tìm lại được dũng khí, tự tôn của một nam nhân. Hai năm qua, nhiều đêm y gặp phải ác mộng – hốt hoảng mà bừng tỉnh lúc nửa đêm để sau đó không thể nào chợp mắt được nữa. Trong mộng của Niệm Nghiễn, nam nhân kia không ngừng xuất hiện – – chẳng lẽ muốn quên được hắn lại khó như vậy sao? Nhiều lần tỉnh giấc – toàn thân đều là mồ hôi lạnh, nhịp tim đập nhanh đến mức như muốn vỡ ra. Những ngày mới thoát khỏi địa ngục kia, đêm nào của Niệm Nghiễn cũng diễn ra như vậy. . . . . ./
Ngày qua tháng lại, thời gian là phương thuốc nhiệm màu chữa lành những vết thương . . . dù là vết thương thể xác hay vết thương tinh thần. Niệm Nghiễn của hôm nay đã có thể đường đường chính chính làm một người tự do, tự tại, có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn. . . chẳng sợ ảnh hưởng gì tới ai. Cũng không còn phải quản chuyện gì khác, chỉ cần làm những việc khiến mình vui vẻ, Niệm Nghiễn thấy như vậy là đủ rồi, chỉ là. . . . . . có đôi lúc lại có cảm giác cô đơn, hoang vắng dâng trào.
Không thể nào! Niệm Nghiễn đột nhiên cảnh giác đứng lên! Trên người mình. . . . . . Có một mùi rất lạ —— tối hôm qua, phòng này —— có kẻ đã đột nhập!
Kẻ nào? Kẻ nào có thể khiến mình không hay biết, nếu là người của Phượng Hoàng sơn trang thì mình đã sớm mất mạng, túi gấm cũng đã không còn. Hai năm qua, Niệm Nghiễn tự thấy không đắc tội với kẻ nào, hơn nữa mục đích của người này không phải là mình cũng không phải túi gấm. . . . . . Hắn, hoặc là nàng. . . . . . Muốn làm gì? Chỉ có thể xác định một điều, võ công của người này cao hơn mình rất nhiều. Trên đời này, người như thế, ngoài sư phụ Phong Vong Trần thì chỉ còn. . . . . . nam nhân đã chết kia. . . . . .
Hung hăng tát cho mình một bạt tai, tại sao lai nghĩ đến hắn. Tên hỗn đản đã chết đó mà mình còn nghĩ tới làm gì? Niệm Nghiễn ơi Niệm Nghiễn, chẳng lẽ bị nam nhân thượng qua hai lần mà lòng dạ ngươi đã giống như nữ nhân rồi sao? Chán ghét chính mình, Niệm Nghiễn ảo não mặc y phục.
Nếu mục tiêu của kẻ thần bí kia không phải tính mạng của y, Niệm Nghiễn cũng không muốn nghĩ nhiều hơn nữa, nhưng lúc soi gương rửa mặt, nhìn chính mình trong gương. . . . . Tại sao môi mình lại sưng lên như vậy? Chắc là do tối qua đã ăn quá nhiều ớt. . . . . . lấy tay chạm vào đôi môi. . . . cảm giác này. . . . thật mãnh liệt. . . . . rất giống như trước đây. . . . người kia từng. . . . hôn mình.
“Bàng!” Một tiếng động vang lên, Niệm Nghiễn đập vỡ gương đồng. Tại sao vẻ mặt vừa rồi của mình lại có thể đau đớn, chua xót như vậy . . . . Giống như phản xạ, Niệm Nghiễn tung một quyền làm gưởn vỡ nát. Không quan tâm máu đang từ nắm tay mà ồ ồ chảy ra, Niệm Nghiễn mắng chính mình “Đáng chết, hỗn đản” . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Niệm Nghiễn trút giận xong mới nhớ hôm nay phải rời khỏi Liễu châu—— sắp đến ngày diễn ra võ lâm đại hội. Đại hội lần này do Huyền Thiết môn khởi xướng, đi đến nơi đó, chắc có thể thăm dò được chút tin tức. Việc này không thể chậm trễ, Niệm Nghiễn rời khỏi phòng, xuất phát ngay trong sáng sớm.
Huyền Thiết môn nằm ở phía tây bắc Tô Châu, thuộc địa phận quận Hồi An. Niệm Nghiễn hướng về Thương Châu khởi hành (muốn đến Tô Châu thì phải qua Thương Châu).
Cưỡi con ngựa quen thuộc của mình mà chạy như bay, màn đêm buông xuống, Niệm Nghiễn vẫn chưa đặt chân tới đất Thương Châu. Trên đường lại không tìm thấy một ngôi nhà nào, cả người cả ngựa đều thấm mệt, đành phải ngủ lại trong rừng.
Đốt lửa, ăn lương khô, ngựa thì thong thả gặm cỏ. Đột nhiên. . . . . .
“Xuất hiện đi, ta biết các ngươi theo ta đã lâu !” Bọn người này chắc là từ Phượng Hoàng sơn trang mà đến.
Nghe nói lời ấy, sáu hắc y nhân còn đang lẩn trốn trên những thân cây xung quanh liền dùng khinh công đáp xuống – tay lăm lăm binh khí, chắc chắn không có ý tốt.
Sáu? Nghe động tĩnh vừa rồi phải là bảy mới đúng, sao bây giờ chỉ có sáu? Thôi kệ, giải quyết sáu tên này trước đã.