Lâm Phong tiến lên ngồi vào bên cạnh, vòng tay ôm lấy Thiên Hương công chúa, dùng tay nâng cằm của nàng lên, nhìn vào đôi mắt quật cường của thiếu nữ này, rồi mỉm cười nói " Không cần phải thù địch với ta như thế này! Sau này Thiểm tộc các bộ thống nhất, nàng sẽ còn tự lưu lại bên ta nữa kìa, ta cũng có thể sẽ phái người đến đón mẫu thân của nàng đến Khắc Khố Sâm Đạt!"
Thiên Hương công chúa quật cường nói :"Ta phải trở về đại thảo nguyên !"
Lâm Phong vẫn cười cười, cúi đầu hôn lên trên đôi môi nhỏ đỏ thắm của nàng.
Thiên Hương công chúa kịch liệt vùng vẫy, nhưng vô phương thoát khỏi bàn tay khống chế của Lâm Phong, ủy khuất và tuyệt vọng vô hạn cào xé tâm hồn ngây thơ của nàng, trên má đã chảy hai dòng lệ.
Lâm Phong ngẩng đầu lên, lau nước mắt đọng trên mi cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve nàng ta,từ tốn nói :" Đã sống trên thế giới này, nếu không thể kháng cự và tránh khỏi vận mệnh, thì sao không thử chấp nhận nó ? Có thể cuộc sống của cô sẽ vui vẻ hơn, sau này có thể hoan hỉ sống ở Khắc Khố Sâm Đạt này!"
Thiên Hương công chúa mắt đẫm lệ nói :"Ngươi cái tên ma quỷ này, ta hận ngươi suốt đời!" Nguồn tại ện FULL
Lâm Phong lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Ta có sanh mệnh vô cùng vô tận, cuộc sống quá bình đạm đối với ta mà nói cũng là một dạng đau khổ, nàng hận ta thì cứ hận, ta vĩnh viễn có đủ thời gian chờ đợi tới ngày nàng thích ta mà ? Không phải sao ? Thiểm tộc nhân của nàng tôn trọng anh hùng, đối với nàng mà nói, chẳng lẽ hai chữ "Anh Hùng" không đủ để miêu tả ta hay sao ?"
Thiên Hương công chúa cắn răng thấp giọng nói:"Mi là một tên ác ma!"
Lâm Phong không nhịn được mỉm cười, vỗ nhẹ lên cái má thanh tú mềm mại của nàng, đoạn nói : "Nghỉ sớm đi, vài ngày nữa ta phải xuất môn viễn hành, như quả nàng thấy sống ở tiểu viện cứng nhắc buồn chán, cũng có thể ra ngoài đi lại, Khắc Khố Sâm Đạt có nhiều thứ nàng chưa hề tưởng tượng ra được, có thể đi ra ngoài đại khai nhãn giới, không biết chừng nàng lại thấy thích ở đây!"
Nói rồi đứng dậy bước khỏi biệt viện không hề quay đầu lại.
Thiên Hương công chúa ngốc ngốc ngồi trước cửa, miệng mấp máy hai chữ "ma quỷ".
Hoa đăng sơ thượng [đèn vừa khiêu lên – ý nói trời vừa tối], một chiếc hào hoa mã xa chở lĩnh chủ đại nhân đi ra từ trong Hầu Tước Phủ, đi vào chu tước đại nhai, trực tiếp quay sang hướng đông đi tiếp.
Lâm Phong bình định Thiểm tộc, việc thăng quan tiến tước đương nhiên là muốn tránh cũng không được, có điều Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không cam tâm lắm.
Thiết Huyết Thân Vệ đang trực vừa trông thấy cỗ mã xa, tịnh không bước tới ngăn cản mà còn chủ động mở đường khai lối.
Đông nhai là quý tộc chi nhai, có thể sống ở phải có địa vị đại quý tộc hoặc là đại phú thương danh tiếng lẫy lừng, ngoài ra,phủ trạch của các đại quan quyền quý cũng được xây ở đây, cũng là một dạng hình tượng nói lên thân phận và địa vị.
Mã xa đi một vòng, cuối cùng dừng tại phủ của phó thành thủ Khắc Khố Sâm Đạt, phủ tiền của đế quốc tử tước Khải Lực Tây, xa phu tiến lên phía trước nói chuyện với lính gác cổng, rồi lái mã xa trực tiếp tiến vào hậu viện.
Mã xa dừng lại trong sân sau,xa phu liền nâng tấm rèm xe, Khải Lâm Na giản dị và đoan trang bước từ trên xe xuống, sau khi chạm đất thì bảo xa phu đứng đợi ở đó, rồi được lưỡng danh phủ vệ hộ tống tới thư phòng của Khải Lực Tây.
Khi Khải Lâm Na bước vào thư phòng, Khải Lực Tây đang xử lí công vụ, nhận ra Khải Lâm Na đang tiến vào, Khải Lực Tây mỉm cười gật đầu nói:"Muội đến rồi à, vừa đúng lúc Khải Thụy Tư chuẩn bị đến Hầu Tước Phủ của lĩnh chủ đại nhân tìm muội đấy!"
Khải Lực Tây tuổi hơn ba mươi nhưng thời gian không làm mất đi vẻ trẻ trung, hơn nữa vì chưa có vợ, Khải Lực Tây trong mắt các thiếu nữ tuổi trưởng thành giống như bạch mã vương tử vậy.
Khải Lâm Na mỉm cười nói:"Hôm nay là ngày giỗ của phụ thân đại nhân, làm sao em không đến chứ!"
"Đúng a, đã hai mươi năm rồi!" Khải Lực Tây thở dài một hơi, đứng dậy nhường ghế cho Khải Lâm Na, rồi bước ra bảo hạ nhân tìm Khải Thụy Tư.
Cũng không phải đợi lâu, Khải Thụy Tư loạng choạng tiến vào, vừa vòng tay ôm hai thị nữ mĩ lệ, vừa mở miệng mạ lị :" Không cần để ý con tiện nhân đó, vừa có nam nhân là quên hết cả gia cừu rồi, phụ thân đại nhân trên trời mà biết được, nhất định không thể nào tha thứ cho ngươi cái con tiện nhân vô tâm này!"
Khải Lâm Na sắc mặt biến đổi phức tạp, cắn răng không nói gì.
Khải Lực Tây sắc mặt lạnh lùng, giận dữ nói:" Cái tên hỗn đản nhà ngươi, quốc cừu chưa báo, đã lưu luyến yên hoa chi địa, giờ còn ở đây hồ ngôn loạn ngữ, lập tức biến đi cho ta!"
Khải Lâm Na sắc mặt từ phức tạp cũng biến đổi, lập tức khôi phục trở lại bình thường, chỉ là sắc diện hơi trắng một chút.
Khải Thụy Tư tức giận nói:"Đệ nói sai à?" Nhìn về hướng Khải Lâm Na, điên cuồng cười hai tiếng, nói : "Vào năm phụ thân chết thì ngươi chỉ mới chín tuổi, là nhờ đại ca nuôi dưỡng ngươi lớn khôn, giờ thì ngươi thân phận tôn quý, tương lai có thể làm chủ mẫu của Lâm Gia, không còn nhớ tới báo cừu cho phụ thân, còn để huynh đệ ta trong mắt sao!" Câu cuối gần như là gầm thét.
Khải Lâm Na mặt trở nên trắng bệch, cả người run rẩy, nhìn về hướng Khải Lực Tây.
Khải Lực Tây trầm giọng nói :"Khải Thụy Tư nó say rồi, muội đừng nghe nó nói bậy bạ!"
Khải Lâm Na bất nhẫn nói lại:"Chỉ vì hắn ta say nên có thể nói hết suy nghĩ trong tâm, mười năm nay muội vất vả làm mọi việc vẫn chưa đủ để huynh hài lòng sao ? Thân ái đại ca ơi, trong tâm lí của huynh, muội thật sự là nữ nhân không biết liêm sỉ sao ?"
Khải Lực Tây trầm mặc không nói gì.
Khải Thụy Tư cười lạnh nói :"Tâm của ngươi cũng phải rõ, ta và đại ca ở Khố Khắc Sâm Đạt mười năm, đại ca bất quá chỉ có danh nghĩa phó thành thủ thôi, vô binh vô quyền, còn phải bợ đỡ nịnh hót lũ quý tộc đó ở mọi nơi, ngươi đã làm gì cho chúng ta!"
Khải Lâm Na bật khóc nói :"Nguyên lai là vì chuyện này, có phải trong tâm lí đệ, tình huynh muội không bằng nổi danh lợi không?"
Khải Thụy Tư nói :"Chính vì chúng ta là huynh muội, ta mới phải mắng ngươi, mười năm nay ngươi đã làm gì cho chúng ta, ngươi hãy tính toán lại xem, Vinh Dự Dong Binh Đoàn của chúng ta ít ra cũng tốt hơn cái danh hảo ở Khắc Khố Sâm Đạt này!"
Khải Lâm Na thảm thiết nói :"Cái ta làm vẫn không đủ sao ? Đệ đã vi phạm bao nhiêu pháp lệnh rồi, ta không để An Đức Liệt báo lên cho hắn, không tranh thủ quyền vị cao hơn cho đệ, chỉ là vì muốn để lại cho đệ một dư địa để sinh tồn, nếu không thì chắc chắn không qua quá một ngày, đệ nghĩ có thể che dấu mọi thứ dưới con mắt của hắn sao ?"
Khải Thụy Tư cười lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào.
************
Lâm Phong quay về nội viện thì phát hiện Khải Lâm Na không có ở đó, hỏi thị nữ trong phủ thì được biết Khải Lâm Na đã ra khỏi phủ, tâm lí ngạc nhiên một phen, rồi lại đến tiểu viện của Toa Lị Na,Toa Lị Na bế môn tạ khách, bảo hắn đi tìm Khải Lâm Na.
Lâm Phong lại đến tiểu viện của Đái Lệ Ti, tiểu nữu đang ở cùng Toa Bối Lạp mắt lớn trừng mắt nhỏ, cược xem Lâm Phong sẽ đi đến phòng của Khải Lâm Na hay tìm đến với Toa Lị Na.
Tranh chấp bất hạ lại không tưởng được Lâm Phong đẩy cửa đi vào, hai tiểu nữu ra khỏi nhà, lập tức nhảy tới hắn, một tả một hữu chia nhau ôm lấy tay hắn, Đái Lệ Ti hỏi đón đầu :"Ức !Thiên nột, sao chàng lại không chạy đến chỗ của tỉ tỉ Khải Lâm Na, lại chạy đến chỗ này, không phải là muốn ta….." Gò má đỏ ửng lên, ôm mặt chạy thẳng vào trong phòng.
Toa Bối Lạp thì lắc lắc tay Lâm Phong, thân mật hạ giọng :"Tốt a! Sao lại không tìm những người khác mà lại chạy đến chỗ của Đái Lệ Ti thế!"
Lâm Phong nhéo cái mũi nhỏ, rồi nói :"Hay tối nay hai nàng cùng ở một chỗ nhé?"
Khuôn mặt thông minh của Toa Bối Lạp ửng hồng, không dám nhìn mục quang trần trụi của Lâm Phong, đưa mắt nhìn khắp nơi tránh né, cuối cùng dựa vào ngực Lâm Phong, vừa nhéo vừa thấp giọng nói :"Ngươi cái tên gia hỏa này, lại dám khi phụ ta!"
Lâm Phong cười hắc hắc, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại yêu kiều của Toa Lị Na, bước vào khuê phòng của Đái Lệ Ti.
Đái Lệ Ti thò đầu ra khỏi giường, nhìn thấy Lâm Phong ôm cả Toa Bối Lạp tiến vào, lập tức bất mãn nói :"Làm gì mà để cả Toa Bối Lạp vào đây, chàng đi qua chỗ của cô ta đi, chỗ của ta không hoan nghênh chàng đâu !"
Lâm Phong huy thủ thả Toa Bối Lạp với khuôn mặt ửng hồng xuống giường, rồi cười hi hi nói : " Vì để miễn cho hai tiểu nữu các nàng khỏi phải tranh phong cật thố, bảo ta không công bình, tối nay hai nàng cùng ở một chỗ, để ta cho hai nàng trở thành phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian!"
Đái Lệ Ti tức thì đỏ đến tận mang tai, rồi rụt đầu vào chiếc giường.
Toa Bối lạp thì khắc khoải bồn chồn kéo tấm rèm che trước giường, cũng lén lút tìm cách trốn tránh, Lâm Phong thoát y siêu nhanh, dập tắt ngọn đèn, tức tốc phi thân lên giường … …
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Phong hộ tống Khải Lâm Na và Toa Lị Na hai nàng, cùng vài lão đầu tử hưởng thụ bữa sáng tại đại sảnh, quay tới quay lui không thấy Toa Bối Lạp và Đái Lệ Ti đến, bảo thị nữ đến hỏi thăm, mới biết hai tiểu nữu cáo bệnh, không chịu ra ăn sáng.
Tức thì cả một phiến mục quang quái dị chiếu ngay vào Lâm Phong, Lâm Phong ho khan vài tiếng, dày mặt nói : " Không cần phải đợi họ, chúng ta cứ ăn sáng trước, rồi còn đi xử lí một đống công vụ nữa !"
Mấy lão đầu tử nhìn mặt là biết lòng, tự nhiên trên miệng nở một nụ cười.
Khải Lâm Na hốc mắt có vẻ hơi đỏ, Lâm Phong nhìn thấy lạ, hỏi : "Khải Lâm Na nàng, tối qua sao ta đến không thấy nàng ở trong phòng, thị nữ bảo nàng đã đi mất, thật ra là đã có sự tình gì vậy?"
Khải Lâm Na cười nói : "Không có việc gì cả, đêm qua là lễ giỗ phụ thân đại nhân của thiếp, thiếp phải đến phủ thượng của đại ca!"
Lâm Phong hoảng hồn nói :"Sao lại không nói sớm, là lễ giỗ của nhạc phụ đại nhân mà, ta cũng phải đến đó tế bái đốt giấy tiền vàng bạc chứ!"
Toa Lị Na thông minh láu lỉnh, thấy Khải Lâm Na hiển nhiên không muốn nói tiếp, ngây thơ nói : "Ăn cơm thôi, An Đức Liệt lúc nãy đi tìm công tử, bảo rằng phải hồi báo công vụ, công tử ăn xong là phải đi xử lí công vụ đấy!"
Lâm Phong cũng không truy vấn kĩ, lập tức bảo chúng nhân dùng cơm.
Sau khi ăn sáng xong, khi mấy lão đầu tử đi về phía Thanh Hoa Học Viện thì Lâm Phong đi đến tiền viện của đại sảnh, nơi An Đức Liệt đã đợi khá lâu, Lâm Phong ngồi lên thượng vị, rồi bảo An Đức Liệt ngồi vào ghế bên tả, hỏi :"Sáng sớm đã có chuyện gấp, thật ra đã phát sinh sự tình trọng yếu gì ?"
An Đức Liệt lúc đầu bất quá chỉ là một bình dân, mười năm nay cùng với sự phát triển của Khắc Khố Sâm Đạt nỗ lực cống hiến công sức, bây giờ đã là chính hiệu nội chánh trưởng quan của Khắc Khố Sâm Đạt, giờ cũng là chân chính quý tộc của Khố Khắc Sâm Đạt, nhưng ngoại trừ mọt vài vị quý tộc ra, thì cả giới quý tộc đều mong muốn kết thân với vị quý tộc có quyền lực như hắn.
An Đức Liệt xuất thân bình dân, xoay xở tiến bước đến ngày hôm nay cũng không phải dễ, tự nhiên cũng hiểu các bước tiến thoái, không vì được sủng ái mà kiêu ngạo. Khỏi thân hành lễ quý tộc, rồi nói : "Lĩnh chủ đại nhân, gần đây thuộc hạ xử lí tài sản của thành thì phát hiện một phần tinh kim được sản xuất ra trong năm qua đã biến mất không biết tăm tích, xin hỏi ngài có cần truy tra hay không ?"
Lâm Phong đảo mắt nhìn xuống, trong não các ý niệm xoay vần nhanh chóng, An Đức Liệt thân là nội chính trường quan, vốn những sự tình này thuộc phạm vi của hắn, có người buôn lậu tinh kim, An Đức Liệt không điều tra rõ, lại còn bẩm báo cho mình, sao lại không phải là việc lớn chứ ?
Lâm Phong sầm mặt, hỏi : "Đại sự như thế, ngươi là nội chánh trường quan lại không biết, thế thì ngươi còn dùng vào việc gì được nữa?"
An Đức Liệt mím chặt miệng lại, "phụp" một cái quỳ xuống, cúi đầu nói : "Thỉnh lĩnh chủ đại nhân trách phạt!"
Lâm Phong lạnh lùng nhìn An Đức Liệt quỳ trên mặt đất, rõ ràng là hắn biết nội tình, nhưng lại không dám nói ra, Khắc Khố Sâm Đạt lại có nhân vật nào làm cho hắn không dám đắc tội như thế?
Trong đầu vô số ý nghĩ thoáng qua,Lâm Phong vẫy vẫy tay nói :"Ngươi lui xuống trước đi!"
An Đức Liệt như được đại xá, đầu đổ mồ hôi hột nhanh chóng đứng dậy lùi ra ngoài.