“Đại mĩ nhân, nói như vậy, nàng biết cách làm sao giải độc?” Diệp Vô Ưu nhìn Tố Lan, trong nhãn thần ẩn ước lộ ra một tia thần tình không mấy hảo ý.
“Hừ, ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi hay sao?” Tố Lan kinh thị lườm Diệp Vô Ưu một cái.
“Đại mĩ nhân, chẳng lẽ nàng không biết trúng Tiêu hồn bát chỉ có hậu quả thế nào sao?” Diệp Vô Ưu dương dương đắc ý nói: “Nếu như nàng chịu giúp ta giải độc, có lẽ ta có thể giúp nàng giải khai Tiêu hồn bát chỉ.”
“Dâm tặc!” Tố Lan ác độc nhìn Diệp Vô Ưu, cất tiếng mắng.
“Đại mĩ nhân, nếu nàng không muốn cho ta hay cách giải độc thế nào, chỉ sợ ta sẽ chân chính trở thành dâm tặc.” Diệp Vô ưu tròng mắt xoay chuyển, rất không an phận lướt khắp trên dưới toàn thân Tố Lan, đặc biệt là đôi gò bồng đảo đầy đặn vút cao của nàng, hắn ác độc nhìn tới nhìn lui mấy lần.
nl.“Ngươi nghĩ hiện tại còn có năng lực đó sao?” Tố Lan dùng ánh mắt đầy giễu cợt nhìn Diệp Vô Ưu: “Ngươi hiện tại toàn thân công lực mất hết, trên người cũng đầy vết thương, ngươi nghĩ ngươi còn có thể làm gì?”kien
“Ta toàn thân công lực thất tán, nàng chẳng phải cũng như vậy?” Diệp Vô Ưu hòa hoãn nói: “Ta là nam nhân, nàng là nữ nhân, chúng ta đáo để so xem khí lực ai yếu ai mạnh?”
Diệp Vô Ưu mặc dù đã sử dụng cấm chế Tiêu hồn bát chỉ trên người Tố Lan, nhưng Tố Lan tịnh không phải không có khả năng hoạt động. Chỉ là nàng hiện tại so với một nữ tử yếu nhược bình thường không có sai biệt nhiều. Hơn nữa, Tiêu hồn bát chỉ trong người bất kỳ lúc nào cũng có khả năng phát tác.
Đương nhiên, Diệp Vô Ưu tự biết không thể đi xa. Hắn đã tra xét kỹ lưỡng chân khí trong mình, phát hiện xác thực công lực toàn thân thất tán. Rất hiển nhiên, đại mĩ nữ được gọi là Tố Lan này hiểu rất rõ công hiệu của Tố nữ hương.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi còn có cơ hội sao?” Một thanh âm lạnh lùng truyền tới, dĩ nhiên là không phải phát ra từ trong miệng mĩ nữ tên gọi Tố Lan này.
Diệp Vô Ưu giật mình chấn kinh, đột nhiên vọt tới bên mình Tố Lan, nhanh chóng ôm nàng vào lòng, sau đó quay đầu nhìn tới nơi phát ra âm thanh, liền phát hiện, ở không xa, tám tố y nữ tử vẻ mặt tựa hàn sương đang trừng mắt nhìn hắn. Bọn họ tự nhiên chẳng phải ai khác, chính là Tô Tố Tố và bảy nàng thiếu nữ giống hệt nhau còn lại.
“Các nàng, các nàng sao có thể tìm tới đây nhanh vậy?” Diệp Vô Ưu hỏi lại với vẻ đầy kinh ngạc. Trên thực tế, hắn tự mình đã bị lạc trong vùng mê lộ này, vì thế, theo hắn nghĩ, ngay cả Tô Tố Tố các nàng có thể tìm được đến đây, ít nhất cũng phải mất một hai thời thần. Nhưng trên thực tế, lúc này chưa tới một khắc, các nàng liền đã xuất hiện ngay trước mắt hắn. Hơn nữa, các nàng tám người đồng thời xuất hiện, rõ ngay ngay từ đầu cũng chẳng cần phải phân ra tìm kiếm, giống như là các nàng biết rõ hắn ở nơi đây, cùng nhau trực tiếp đến thẳng đây.
“Diệp Vô Ưu, ngươi cho rằng ngươi lúc này cầm giữ Tố Lan còn có tác dụng sao?” Tô Tố Tố lãnh đạm nói: “Ngươi lúc này công lực mất hết, chúng ta muốn cứu Tố Lan từ trong tay ngươi ra thật chỉ như trở bàn tay.”
“Vậy các nàng cứ việc cứu đi.” Diệp Vô Ưu hoàn toàn không chút e ngại thách thức: “Ta tin rằng, chỉ qua vài ngày, mĩ nữ băng thanh ngọc khiết này, sẽ biến thành dâm oa đãng phụ hễ nhìn thấy nam nhân là lên cơn.”
Tô Tố Tố sắc mặt chợt biến, tựa hồ lúc này chưa biết quyết định thế nào.
“Sư tỷ, làm thế nào bây giờ?” một thiếu nữ đứng cạnh Tô Tố Tố nhỏ giọng hỏi.
“Trước hết mang y quay về Tố y môn rồi tính.” Tô Tố Tố trầm ngâm do dự một chút mới nói. Tiếng nói vừa dứt, Diệp Vô Ưu chỉ cảm thấy nhân ảnh chợt động, trên tay chẳng còn gì, thiếu nữ tên gọi Tố Lan đã từ trong lòng hắn biến mất. Chỉ khắc sau, nàng đã liền xuất hiện trong lòng một thiếu nữ khác. Vào lúc này, hắn liền cảm thấy một trận ý thức mơ hồ, cả người liền rơi vào hôn mê.
“Chẳng còn gì tệ hơn, vẫn rơi vào tay quần nữ này rồi.” Trước khi hôn mê, Diệp Vô Ưu trong đầu còn lóe lên một ý nghĩ như vậy.
oOo
Trong Phiêu Hương thành. Đang tiến bước tới là ba mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành. Nghiêm chỉnh mà nói, là hai đại mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành và một tiểu mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành.
Trong hai mĩ nữ một lớn một nhỏ này, hiển nhiên là Hoa Vân La và Giang Thiên Thiên, một người còn lại, thực là Triệu Thiên Tâm. Hoa Vân La và Giang Thiên Thiên cảm thấy có chút buồn chán, liền ngự kiếm bay đến Phiêu hương thành, còn Triệu Thiên Tâm lại có chút lo lắng cho Diệp Vô Ưu, nghe nói Hoa Vân La muốn đi, liền cùng nàng tới đó. Ngự kiếm phi hành chi thuật của Hoa Vân La quả thực lợi hại, không ngờ mang theo hai người mà cũng chỉ cần không tới một ngày một đêm đã tới Phiêu hương thành. Sau đó, các nàng liền đi tìm đám người Lãnh Sương Sương.
“Cái gì? Tên tiểu sắc lang đó một mình đi phó ước đến giờ vẫn chưa về sao?” Việc đầu tiên Hoa Vân La làm tự nhiên là hỏi về nơi hạ lạc của Diệp Vô Ưu. Khi nghe nói Diệp Vô Ưu đi kiếm Tô Tố Tố, trong lòng chửi rủa hắn vài câu, nhưng đến khi biết được Diệp Vô Ư không ngờ vẫn chưa quay trở về, liền không nhịn được lo lắng nổi lên. Bởi vì, lúc này đã là chập tối, theo lý mà nói, Diệp Vô Ưu không có lý gì mà lúc này còn chưa trở về.
“Ta đã tới Phiêu hương tháp xem qua. Ở đó không còn một ai. Ta cũng đã tra xét cẩn thận bốn phía, cũng không có phát hiện một chút manh mối nào.” Lãnh Sương Sương lo lắng nói, “Ta cũng đã tới Lý phủ, người Lý phủ nói Tô Tố Tố cũng đã rời nơi đó đi rồi.”
“Có vẻ như là tên tiểu sắc lang đó nhiều khả năng đã rơi vào tay Tô Tố Tố rồi.” Hoa Vân La lẩm bẩm, “Muốn tìm thấy tiểu sắc lang, trước tiên tất phải tìm thấy Tô Tố Tố.”
nl.“Ta chuẩn bị vào cung một chút, gặp sư phụ nói chuyện, sau đó để người phái Thiên nhai thư viện cùng Ma tông đệ tử tìm kiếm nơi hạ lạc của Tô Tố Tố.” Lãnh Sương Sương trầm ngâm một chút rồi nói.kien
“Vậy tốt, ngươi đi trước, ta cũng sẽ lại tới Lý phủ gì đó.” Hoa Vân La gật đầu đáp lại.
Lãnh Sương Sương gật đầu, không nói thêm câu gì, nhanh chóng rời khỏi khách điếm, nhằm hướng hoàng cung cấp tốc đi tới.
Tại một phương hướng khác, Hoa Vân La với Giang Thiên Thiên dưới sự hướng dẫn của Hàm Yên, tìm đến Lý phủ, còn Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lam Tiểu Phong, Tống Loan ba người, đều lưu lại tại khách điếm. Ban đầu Triệu Thiên Tâm cũng ở lại khách điếm, nhưng khi Hoa Vân La ra đi chẳng bao lâu, nàng cũng rời khách điếm, cho dù để làm gì, nàng tự nhiên cũng không cần báo cho đám người Lam Tiểu Phong.
oOo
Diệp Vô Ưu mở to mắt, sau đó trở mình ngồi dậy trên giường, nhìn ngó chung quanh. Nơi đây đúng là khuê phòng của nữ hài tử, những vết thương trên người hắn cũng đã bình phục tới bảy tám phần. Chỉ là toàn thân yếu ớt, toàn thân công lực vẫn không có vận lên được một chút nào.
Từ trên giường bước xuống, Diệp Vô Ưu nhằm hướng cửa phòng bước tới. Lúc chuẩn bị đẩy cửa, chỉ vừa đưa tay ra, cánh cửa đã tự động mở ra, sau đó, trước cửa xuất hiện một thân hình kiều diễm quen thuộc. Chẳng phải ai khác, chính là Tô Tố Tố.
“Diệp công tử, ngủ ngon giấc chứ?” Tô Tố Tố ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng, ngữ khí lúc này đã trở nên rất khách khí.
“Cũng không tệ, bất quá, nếu như có đại mĩ nhân bồi tiếp ngủ cùng, thì sẽ tốt hơn.” Diệp Vô Ưu cười hi hi đáp lại, vừa nói vừa dùng nhãn thần không an phận lướt lên lướt xuống những bộ vị nổi bật, quan trọng trên người Tô Tố Tố. Ý tứ này của hắn chẳng cần nói cũng rõ, như muốn nói nếu như có Tô Tố Tố bồi tiếp hắn ngủ, hắn có thể ngủ thật tốt.
Tô Tố Tố trong lòng giận dữ, nhưng ngoài miệng vẫn hết sức khách khí: “Diệp công tử nhà đã có kiều thê, chỉ cần có thể trở về, tự nhiên là có mĩ nữ phụng bồi.”
“Chẳng lẽ Tô đại mĩ nhân nàng nguyện ý thả ta về sao?” Diệp Vô Ưu có chút kỳ quái hỏi. Hắn mặc dù không bị Tô Tố Tố chế trụ, nhưng hắn biết rất rõ, hắn hiện tại ở vào trạng thái trói gà không chặt, căn bản không có khả năng đào thoát khỏi chỗ này, trừ phi Tô Tố Tố đột nhiên phát thiện tâm, để hắn li khai.
Chỉ là, hắn cũng biết rằng, Tố Tố Tố thật không có khả năng phát thiện tâm. Nàng lúc này đột nhiên trở nên rất khách khí, khẳng định chỉ có một nguyên nhân, đó là Tiêu hồn bát chỉ trên người Tố Lan, nhiều khả năng đã phát tác.
“Chỉ cần Diệp công tử nguyện ý đáp ứng một việc, ta tự nhiên sẽ để ngươi trở về.” Tô Tố Tố cười nhẹ tiếp: “Ta cũng chẳng vòng vo tam quốc nữa, chỉ cần Diệp công tử nói ra biện pháp giải khai Tiêu hồn bát chỉ, ta liền có thể thả người đi.”
“Hà, Tô đại mĩ nhân, nàng coi ta là ngốc tử sao?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói: “Ta nếu nói cho nàng phương pháp giải khai Tiêu hồn bát chỉ, ta còn có khả năng li khai nơi này sao?”
“Diệp công tử, Tô Tố Tố ta tịnh không phải là người không thủ tín. Chỉ cần ngươi nói cho chúng ta phương pháp, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, để ngươi li khai.” Tô Tố Tố dáng vẻ vô cùng khẩn thiết nói.
“Được thôi, Diệp Vô Ưu ta cũng là người thủ tín, nàng chỉ cần trước hết giải khai Tố nữ hương quỷ quái đó trong thân thể ta, để ta khôi phục công lực, ta có thể giúp đại mĩ nhân đó giải khai Tiêu hồn bát chỉ.” Diệp Vô Ưu uể oải nói.
“Diệp công tử, ngươi làm thế nào để ta tin ngươi được đây?” Tô Tố Tố có chút tức giận hỏi.
“Vậy đó, nàng làm thế nào để ta tin nàng được đây? Nếu như nàng không thể tin tưởng ta, thì ta cũng làm thế nào tin tưởng nàng được?” Diệp Vô Ưu chậm rãi hỏi ngược lại: “Hà huống, Tiêu hồn bát chỉ là Ma tông độc môn tuyệt kĩ, nàng muốn ta cho các nàng biết phương pháp giải khai Tiêu hồn bát chỉ, không phải ép người vào thế khó sao?”
“Diệp Vô Ưu, ngươi đừng có quên, ngươi hiện tại vẫn nằm trong tay chúng ta. Nếu cần ta hoàn toàn có thể lấy tính mạng ngươi!” Tô Tố Tố lạnh giọng nói: “Ngươi cần phải rõ, hiện tại là ngươi cần bảo mệnh, chứ không phải chúng ta cầu ngươi!”
“Tô đại mĩ nhân à, nàng muốn ta cầu khẩn nàng sao?” Diệp Vô Ưu cười hi hi: “Đáng tiếc a, ta không cầu khẩn nàng, nàng dám giết ta sao? Dám chắc nàng không dám. Kì thật, nàng không biết rằng, sự thật hiện tại chẳng phải nàng đang thỉnh cầu ta sao?”
“Diệp Vô Ưu, ngươi đừng đắc ý, ta vừa mới nhận được tin tức, Thiên y tiên tử Triệu Thiên Tâm đã tới Phiêu hương thành. Ta tin rằng, nàng có biện pháp giải khai Tiêu hồn bát chỉ!” Tô Tố Tố lạnh lùng nói: “Đến khi đó, ngươi có muốn cầu xin ta, sợ rằng chẳng xong!”
“Cái gì? Thiên y tiên tử?” Diệp Vô Ưu sắc mặt đại biến, ánh mắt lộ xuất một tia bối rối, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh nói: “Thiên y tiên tử thì đã sao? Tiêu hồn bát chỉ ngoại trừ ta và sư phụ, không ai có thể giải khai!”
Chỉ là, bộ dạng bối rối vừa rồi của hắn, đều đã lọt vào trong mắt của Tô Tố Tố. Nàng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm câu gì, chuyển thân đi ra.
Nhìn bóng lưng tuyệt đẹp của Tô Tố Tố biến mất khỏi tầm mắt, trên mặt Diệp Vô Ưu mới lộ xuất một tia cười đắc ý đầy vẻ gian kế.