Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ Sơ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc Sơ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ Sơ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu..."
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sơ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sơ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tính dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sơ day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Sơ tan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi..."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sơ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước cửa một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc Sơ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là...!Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sơ, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên..."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho cô!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
"Một tiếng sau, tôi tự nhiên sẽ nói cho anh biết!" Lần trước, Diệp Tử vì mang theo Mặc Sơ, cô ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sơ, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cố Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sơ, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cô muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong két của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cố Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyết đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc Sơ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sơ tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!"
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hả?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc Sơ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!".