CHƯƠNG 123: HỎI CÔ ẤY SỰ THẬT Thịnh Trình Việt giật giật khóe môi, người phụ nữ này giỏi đấy, không ngờ dám nói anh là ruồi bọ à? Vừa nghĩ, tay anh lại càng nhanh chóng hướng về người đang nằm phía dưới… Có thể là do uống quá nhiều rượu nên giờ Tiêu Mộc Diên vẫn chưa tỉnh lại. Thịnh Trình Việt nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiêu Mộc Diên một lúc, cuối cùng đành nhẫn nhịn vào nhà tắm xối nước lạnh, đây là lần đầu tiên anh mềm lòng với phụ nữ đến vậy. Sau khi đi ra, Thịnh Trình Việt ôm lấy cơ thể Tiêu Mộc Diên rồi ngủ thiếp đi. Khi Tiêu Mộc Diên tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, cảm thấy bên cạnh mình có người và ngửi thấy mùi vị quen thuộc khiến cô vô thức nghĩ rằng, người đang nằm bên cạnh cô là Tiêu Viễn Đan. “Tiêu Viễn Đan, con lại chạy sang giường mẹ nữa rồi, con muốn trêu chọc mẹ sao?” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa đứng dậy, thật ra trước đây Tiêu Viễn Đan luôn lén lút chạy sang giường cô, cô cũng đã quen với việc này rồi. Tất nhiên Thịnh Trình Việt không ngờ Tiêu Mộc Diên lại nói như vậy, khóe môi anh không khỏi giương lên một nụ cười, sau đó anh ngồi dậy, ngay khi Tiêu Mộc Diên định bước xuống giường thì đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng. Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy mình đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, hương chanh thanh mát lập tức xộc lên mũi khiến cô sững người, là anh, sao Thịnh Trình Việt lại ở trên giường của cô. “Cho anh ôm một lát.” Thịnh Trình Việt cười nói, không hề có ý thả cô ra. “Em muốn đi vệ sinh.” Tiêu Mộc Diên không do dự đáp. “Em cố nhịn tí đi!” Thịnh Trình Việt cười gian, sau đó càng ôm chặt Tiêu Mộc Diên hơn. Anh không biết có thể ôm cô được bao lâu nữa, vì thế anh rất muốn bình yên ôm cô như thế này thêm một lúc. Tiêu Mộc Diên không khỏi trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này ngủ nhiều quá ngu người luôn rồi à, đi nhà vệ sinh còpn phải nhịn nữa hả? “Tối hôm qua em đã nói rất nhiều.” Giọng nói đầy quyến rũ của Thịnh Trình Việt đột nhiên vang lên, ánh mắt sâu thẳm ấy bỗng hiện lên vẻ phức tạp khó mà diễn tả. Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên vô cùng, ý của người đàn ông này là gì? Tối hôm qua cô đã nói những gì? Sao cô chẳng có một chút ấn tượng nào vậy. Tiêu Mộc Diên xoa xoa thái dương, một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên trong lòng cô. “Em đã nói gì?” Cô vừa nói vừa nhìn về phía Thịnh Trình Việt, dường như muốn nhìn ra điều gì đó ẩn chứa trong ánh mắt của anh, tối hôm qua cô sẽ không say xỉn rồi lỡ lời gì chứ? Thịnh Trình Việt cảm nhận được người cô căng cứng, lòng thầm nghĩ đúng là cô có bí mật gì đó giấu diếm anh, nếu không cô cũng sẽ không căng thẳng như thế, hơn nữa anh còn nhìn ra một chút sợ hãi từ Tiêu Mộc Diên, cô đang sợ anh biết điều gì sao! “Em nói ra rất nhiều bí mật, em muốn anh nói chuyện nào trước?” Thịnh Trình Việt nhếch môi nói, khuôn mặt anh bỗng tối sầm lại, anh cưng chiều cô như thế, không ngờ cô lại dám lừa gạt anh, cô làm anh quá thất vọng rồi. Lời của Thịnh Trình Việt xác minh lo lắng trong lòng Tiêu Mộc Diên, vẻ hoảng hốt hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt nhỏ của cô, tối hôm qua cô sẽ không nói điều gì không nên nói chứ, ví dụ như thân phận của Tiêu Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, đây là chuyện cô lo lắng nhất, cô không thể để Thịnh Trình Việt cướp đi những đứa con của cô. “Thật ra em đã nhắc tới Âu Vũ Đình.” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói, anh nhắc tới Âu Vũ Đình là vì muốn thử xem tầm quan trọng của Âu Vũ Đình trong lòng cô. Hả? Âu Vũ Đình? Cô uống say sẽ nhắc tới Âu Vũ Đình sao? Không thể nào? Nhưng bất cứ chuyện gì có dính tới men rượu cũng có thể xảy ra, vì thế cô không dám chắc chắn. Thịnh Trình Việt nhìn vẻ mặt kinh ngạc với đôi mắt mở to của Tiêu Mộc Diên, nụ cười của anh ngày càng sâu, xem ra tối qua cô nàng này thật sự chẳng nhớ đã nói gì với anh rồi? Nếu vậy thì dễ thôi. “Ừm, có phải em rất yêu Âu Vũ Đình không?” Thịnh Trình Việt tiếp tục hỏi, hơn nữa ánh mắt anh cũng tối lại vài phần, chỉ cần Tiêu Mộc Diên dám nói cô có cảm giác với Âu Vũ Đình thì ngay sau đó, anh sẽ không do dự hủy diệt cả nhà họ Âu. Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, ánh mắt vô cùng chăm chú không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của anh, trông Thịnh Trình Việt cũng không giống như đang nói dối, nhưng chẳng lẽ sau khi uống say cô lại nói với Thịnh Trình Việt rằng người cô yêu là Âu Vũ Đình sao? Nhưng rõ ràng cô không hề yêu Âu Vũ Đình? Chẳng lẽ cô nhắc lại chuyện ngày xưa giữa cô và Âu Vũ Đình sao, cũng có khả năng là như thế. “Em không yêu Âu Vũ Đình, em yêu anh.” Tiêu Mộc Diên nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại chạm tới nơi sâu thẳm trong trái tim của Thịnh Trình Việt, dấy lên những đợt sóng rung động cuồn cuộn, khiến anh nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo. “Thật ra tình cảm của em và Âu Vũ Đình cũng giống như anh trai và em gái, em không yêu anh ấy.” Tiêu Mộc Diên lại một lần nữa giải thích, nếu cô đã muốn ở bên Thịnh Trình Việt thì phải vạch giới hạn rõ ràng với Âu Vũ Đình. Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, cô nói cô yêu anh, điều này là thật sao? Nếu cô yêu anh thật lòng, quan tâm anh thật lòng thì tại sao lại giấu anh nhiều bí mật như thế? Không, cô không hề yêu anh. Cái gọi là chung thủy chẳng qua là do chưa có đủ điều kiện để phản bội, một khi đủ mọi điều kiện thì cô sẽ lập tức phản bội anh. Câu này không hề sai một chút nào. Thịnh Trình Việt nghĩ rằng, nếu giờ anh cho Tiêu Mộc Diên tự do thì cô sẽ không chút do dự mang hai đứa trẻ rời bỏ anh. “Em yêu anh thật lòng ư? Thế tại sao lúc em say lại nhắc tới Âu Vũ Đình?” Thịnh Trình Việt vẫn vin vào chuyện này không chịu bỏ qua, thật ra lúc đó cô không hề nói tới Âu Vũ Đình, nhưng khi anh nói đêm qua cô nhắc tới Âu Vũ Đình thì cô lại không phủ định, chứng minh cô vẫn nghĩ tới Âu Vũ Đình trong tiềm thức. Tiêu Mộc Diên không hiểu tại sao cô vừa thức dậy người đàn ông này đã nhắc đi nhắc lại tên Âu Vũ Đình mãi không chịu thôi, cuối cùng cô đã nói điều gì? Cô biết chắc cô sẽ không thừa nhận mình yêu Âu Vũ Đình. “Có thể vì em và Âu Vũ Đình là bạn bè.” Cô chỉ có thể nói như thế, cô cũng không muốn giải thích thêm bất cứ điều gì, nếu anh đã không tin thì cô cũng đành chịu thôi. Thịnh Trình Việt cũng không muốn tranh cãi với Tiêu Mộc Diên về Âu Vũ Đình nữa, thế là chuyển chủ đề. “Đêm qua em còn nói với anh rất nhiều chuyện, ví dụ như hai đứa trẻ đó, giờ anh cho em một cơ hội, em phải nói rõ ràng cho anh biết, như vậy có lẽ anh sẽ nhân nhượng tha thứ cho em một lần.” Thịnh Trình Việt cũng không biết tại sao đến giây phút cuối cùng anh vẫn cho người phụ nữ này một cơ hội, có lẽ trong tiềm thức, anh không muốn ghét Tiêu Mộc Diên. Vừa nghe thấy lời của Thịnh Trình Việt, khuôn mặt Tiêu Mộc Diên bỗng trở nên trắng bệch, cô thật sự đã nhắc tới chuyện của Tiêu Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt sao? Nhưng không thể như thế được? Điều cô lo lắng nhất chính là Thịnh Trình Việt biết được chuyện này, sao cô có thể nói cho anh biết chứ? “Thật sao? Em có nói gì à?” Tiêu Mộc Diên cười giả lả, nhưng đầu óc đã trở nên rối bời, cô sẽ không thừa nhận chuyện này, cô sẽ không để Thịnh Trình Việt cướp hai đứa con của cô. “Cho dù em không nói thì anh cũng sẽ biết được đáp án ngay thôi, hơn nữa nếu như vậy thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, nếu em thành thật thì anh sẽ cho em cơ hội cuối cùng.” Thịnh Trình Việt nói với Tiêu Mộc Diên bằng giọng điệu kiên nhẫn một cách bất ngờ, không biết tại sao nhưng anh vẫn muốn cô đích thân nói với anh, anh biết được từ miệng cô với việc anh điều tra được là hai chuyện có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Nghe xong lời của Thịnh Trình Việt, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng được thả xuống, ý của anh là tối qua cô không hề nói điều gì, anh đang muốn cô tự mình nói ra, anh nghĩ cô dễ lừa gạt như thế sao? “Chuyện em có con với chồng em còn phải báo cáo với Tiểu Việt Việt sao?” Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu hỏi một cách vô tội, cô sẽ không nói ra chuyện đó, nếu cô nói ra thì cũng đồng nghĩa với việc đích thân đưa con của mình vào tay Thịnh Trình Việt. Sắc mặt Thịnh Trình Việt lập tức tối sầm lại, cô vẫn ngoan cố không chịu nói cho anh biết sự thật sao? Anh đã nói đây là cơ hội cuối cùng của cô, nhưng anh vẫn cảm thấy không nỡ. “Em có chồng à? Tại sao đêm qua em nói em không có, em còn nói tôi là người đàn ông duy nhất của em.” Thịnh Trình Việt trầm giọng nói, vẻ mặt ngày càng nặng nề, nếu người phụ nữ này dám lừa anh một lần nữa thì quả thật anh không còn hy vọng gì ở cô nữa rồi. Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên lập tức thay đổi, đêm qua cô nói như thế thật ư? Cô điên rồi sao? Quả nhiên rượu chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, sao cô có thể nói những lời đó với Thịnh Trình Việt chứ? “Em nói đi, em có phải là người phụ nữ sáu năm trước không?” Thịnh Trình Việt sầm mặt hỏi, hơn nữa bàn tay anh bỗng thả lỏng, buông Tiêu Mộc Diên ra, có lẽ anh đã rất thất vọng về cô rồi. Tiêu Mộc Diên cảm thấy cơ thể được thả lỏng liền cúi đầu trong vô thức, anh buông tay là ý gì, trong một thoáng nào đó, cô rất muốn để anh ôm cô vào lòng như khi nãy. “Không phải em!” Tiêu Mộc Diên cắn răng đáp, hãy tha thứ cho cô, cô không thể thừa nhận, cô càng không thể mất đi hai đứa trẻ, tuyệt đối không thể được. Sắc mặt Thịnh Trình Việt đã tím tái vì tức giận, đúng là cứng miệng thật đấy, bỗng vào lúc này, điện thoại Thịnh Trình Việt đột nhiên reo vang, màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của Triệu Dương. Trái tim của anh bỗng đập thình thịch, anh đang sợ hãi điều gì, hay đang chờ mong điều gì? “Rốt cuộc em có nói hay không?” Thịnh Trình Việt không bắt máy, anh vẫn kiên nhẫn hỏi Tiêu Mộc Diên một lần nữa, anh vẫn hy vọng cô đích thân nói với anh mọi chuyện, anh tin tưởng cô yêu anh, vì thế cô phải tự nói với anh sự thật. Tiêu Mộc Diên cố gắng trấn tĩnh lại, cô ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng đáp. “Tiểu Việt Việt muốn em nói chuyện gì? Đêm qua em uống nhiều quá nên nói lung tung, anh đừng tin chứ?” Giọng điệu cô cũng trở nên dịu dàng, thậm chí cô còn vươn tay muốn nắm lấy tay của Thịnh Trình Việt, đây là lần đầu tiên cô chủ động từ trước tới giờ. Thịnh Trình Việt bỗng bật cười, một nụ cười đầy lạnh lẽo, rốt cuộc người phụ nữ này đang nghĩ gì chứ? Sao cô lại nhất quyết không nói sự thật cho anh biết? Trong mắt cô, anh là gì? Hay có lẽ chẳng là thứ gì cả, nếu không tại sao cô lại giấu anh nhiều bí mật đến thế? Thịnh Trình Việt vừa nghĩ vừa hất tay cô ra, anh đột nhiên thấy người phụ nữ này rất dối trá, dối trá đến mức khiến anh căm hận. Rõ ràng là Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt lại hất tay cô ra, bàn tay cô cứng đờ giữa không trung, mãi một lúc sau cô mới định thần lại, lần đầu tiên trong đời cô chủ động an ủi một người đàn ông, lại bị anh vô tình hất ra. Thịnh Trình Việt lẳng lặng nhìn Tiêu Mộc Diên, cuối cùng anh vẫn nhấn nghe cuộc gọi kia. Nếu Triệu Dương cho anh biết sự thật thì quan hệ giữa anh và Tiêu Mộc Diên cũng coi như chấm dứt, hơn nữa con của cô cũng thuộc về anh, một người phụ nữ dối trá như thế không có tư cách làm mẹ của con anh.