CHƯƠNG 192: THỊNH TRÌNH VIỆT THẤT HẸN Cô trở về biệt thự, lặng lẽ viết thư, viết một bức thư thật dài thật dài, có lẽ, từ nay trở đi, cô sẽ không bao giờ mong chờ nữa. Lúc ăn cơm, Thịnh Trình Việt luôn có một dự cảm không lành, anh vẫn không thấy yên tâm, Cao Ngọc Mai từ lúc trở về từ bệnh viện luôn không chịu mở miệng nói chuyện, ngay cả nói chuyện với anh cũng không. Hiện tại anh bỗng dưng bỏ vũ hội rời đi, mọi người có thể sẽ đến hỏi chuyện cô ta, chắc chắn sẽ cười nhạo cô ta, người như cô ta có thể chịu để người khác cười nhạo sao? Thịnh Trình Việt càng nghĩ, trong lòng càng bất an, cuối cùng anh vẫn quyết định quay về xem thế nào. “Tiểu Diên Diên, anh có chút chuyện, phải về một chuyến, mọi người ở đây đợi anh.” Dứt lời, Thịnh Trình Việt đã đứng dậy. Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy tim hơi thắt, anh cuối cùng vẫn phải đi sao? Thì ra anh nói theo đuổi cô đều là giả, từ đầu tới cuối chỉ là muốn đùa giỡn với cô mà thôi, người mà lòng anh quan tâm nhất vẫn là Cao Ngọc Mai. Cô che giấu nỗi khổ tâm trong lòng, môi giương lên chút ý cười. “Ừm, anh đi đi.” Thực ra như thế này có lẽ sẽ tốt hơn, ít nhất cô cũng không phải phiền não vì phải đi kết hôn giả với Âu Vũ Đình nữa, anh có người anh yêu, cô cũng có hôn nhân của cô, cô với anh không cần dính líu gì với nhau nữa. “Em đừng như vậy có được không? Em đang ghen à?” Thịnh Trình Việt hình như có chút ý cười, anh tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ, người con gái này cuối cùng cũng biết ghen vì anh rồi. “Nào có, tôi bỗng dưng nhớ ra, tôi vừa hay cũng có việc, phải đi đây.” Tiêu Mộc Diên cười nhẹ rồi đứng dậy, muốn cô đợi anh sao? Làm gì có chuyện ấy? Cô sao có thể đợi anh? Để anh sau khi tìm người phụ nữ khác rồi lại đến tìm cô sao? Tiêu Mộc Diên cô vẫn chưa hèn mạt đến cái mức ấy, cô để mặc công ty ở đó không quản lí, mà theo anh chạy đến đây làm gì? Cô đúng là bị điên rồi. Ánh mắt Thịnh Trình Việt lóe lên tia không vui, người phụ nữ này muốn đi làm gì? Tìm Âu Vũ Đình? Không được, anh tuyệt đối không thể để cô đi tìm người đàn ông khác. “Em không được đi tìm đàn ông.” Thịnh Trình Việt nói mà không cần nghĩ nhiều. Tiêu Mộc Diên như đang nghe được một câu chuyện vô cùng hài hước, anh ta muốn đi tìm phụ nữ, hơn nữa còn là vị hôn thê, mà anh dám nói không cho cô đi tìm đàn ông, đây là cái giọng điệu gì vậy? “Ha!” Tiêu Mộc Diên nhẹ cười một tiếng, không muốn để ý Thịnh Trình Việt, quay phắt người rồi đi ra ngoài. Cô phát hiện ra, cô cùng với Thịnh Trình Việt này chẳng hề có tiếng nói chung, chắc chắn là đầu óc cô không được bình thường mới tham gia sinh nhật với tên này. “Em cười cái gì?” Thịnh Trình Việt nắm chặt lấy tay cô, người phụ nữ này đừng bày ra biểu cảm như vậy được không? Anh chẳng qua chỉ là muốn quay về xem Cao Ngọc Mai một chút, chứ không hề yêu cô ta, chỉ về là xem cô ta có xảy ra chuyện gì hay không thôi. Tiêu Mộc Diên muốn vung tay hất tay Thịnh Trình Việt ra, nhưng anh càng nắm càng chặt, không có ý nào muốn thả ra. “Không phải anh muốn đi sao? Sao còn chưa đi? Đợi lát nữa người phụ nữ kia xảy ra chuyện gì, đừng có đổ lỗi lên đầu tôi, nói tôi làm lỡ thời giờ của anh.” Tiêu Mộc Diên bình tĩnh mà nói, thực ra cô đáng lẽ phải tỏ ra chẳng có gì, nhưng trong lòng cô đang rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Thịnh Trình Việt nhìn sâu vào trong mắt cô, lúc này mới thả tay cô ra. “Đừng đi đâu cả, ở đây đợi anh, anh sẽ về ngay.” Ngữ khí của anh đầy chắc chắn, dường như chỉ là đi về xem xét chút, rồi lập tức trở lại ngay. Không hiểu sao, Tiêu Mộc Diên lại đồng ý, cô bỗng dưng phát hiện, trái tim cô căn bản chẳng nghe lời cô nữa, khoảnh khắc ấy, cô không thể không thừa nhận, trong tim mình kỳ thật có bóng dáng của Thịnh Trình Việt. “Mẹ, không phải mẹ đói rồi sao? Chúng ta cứ ở đây ăn trước đi.” Thịnh Tuấn Hạo bước lên kéo cô, để cô ngồi xuống. Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên ngồi xuống xong, lòng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên, rồi đi ra ngoài. Sau khi Thịnh Trình Việt trở lại vũ hội, mọi người ai cũng đến tìm anh, nói chuyện nhiều nhất vẫn là về dự án, nhưng bây giờ anh không có tâm trí để hỏi nữa, chỉ muốn tìm Cao Ngọc Mai. Nhưng tìm một vòng khắp vũ hội, cũng không thấy bóng dáng cô ta đâu, trong lòng tự nhiên lo lắng. Không kìm được mà gọi đến số của Cao Ngọc Mai, nhưng chẳng ai bắt máy, anh càng bất an, lại gọi một lần nữa, không ngờ âm thanh phát ra trong điện thoại là, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể kết nối. Cuộc gọi này như đã xác thực nỗi bất an trong lòng Thịnh Trình Việt, anh rời khỏi vũ hội, lái xe đến biệt thự. Hy vọng Cao Ngọc Mai đang ở đó, hy vọng cô vẫn như trước kia, nhìn thấy anh về liền mỉm cười chào đón, nhưng lúc này, anh thật sự sợ rồi, anh sợ cô sẽ biến mất một lần nữa. Anh không còn yêu cô nữa, nhưng có thể bảo vệ cô, anh chỉ không muốn cô phải chịu tổn thương. Về đến biệt thự, thứ đầu tiên anh cảm nhận được là sự vắng lặng, cái vắng lặng không một bóng người, khiến trong lòng anh cũng lạnh toát, có thể đoán được Cao Ngọc Mai chắc chắn không ở đây, cô không ở vũ hội, cũng không ở đây, vậy thì đang ở đâu? Bỗng dưng thấy lo lắng cho Cao Ngọc Mai, lo cô sẽ làm ra chuyện gì ngốc ngếch, không hiểu sao anh lại chạy đến phòng của cô. Không một bóng người. Nhưng anh vẫn có chút không cam tâm, vừa định ra ngoài tìm cô, thì thấy trên bàn đặt một bức thư, lòng co rút, là Cao Ngọc Mai để lại sao? Cô đi rồi? Thịnh Trình Việt kích động chạy đến bên chiếc bàn, cầm phong thư lên mở ra. “Việt, khi anh nhìn thấy bức thư này có lẽ em đã ở trên máy bay rồi, cảm ơn anh bao ngày qua đã quan tâm chăm sóc em, là anh đã cho em hy vọng được tái sinh, em sẽ không làm việc gì ngu ngốc đâu, nhưng để em phải nhìn anh yêu người phụ nữ khác, em không làm được, vậy nên em đành phải chọn rời đi, em…” Thịnh Trình Việt không đọc tiếp được nữa, anh bước nhanh ra ngoài, lúc ba gọi điện cho anh, Cao Ngọc Mai chắc vẫn đang ở vũ hội, sau đó mới về biệt thự viết bức thư này. Hiện tại thời gian cô rời đi chưa lâu, cho dù đã ngồi trên máy bay rồi, máy bay cũng không cất cánh nhanh như vậy.Anh phải ra sân bay, bây giờ vẫn có thể tìm được cô. “Lâm Phong, đến sân bay, tìm cho tôi tên Cao Ngọc Mai, ngăn cô ấy lên máy bay.” Thịnh Trình Việt hạ lệnh, lái xe ngay đến sân bay. Lúc này Cao Ngọc Mai đã lên tàu, cô thật ra cũng khá hiểu tính cách của Thịnh Trình Việt, anh quan tâm cô, thế nên sẽ không dễ dàng để cô rời đi trong đau khổ, lúc này chắc anh đã đuổi đến sân bay rồi. Môi phơi phới nụ cười, lòng cô bỗng thoải mái lạ thường. Tạm biệt, Thình Trình Việt. Nếu có kiếp sau, em chắc chắn sẽ không buông tay đâu. Là anh khiến em cảm nhận được niềm hạnh phúc vì được yêu, Việt, em yêu anh. Nhưng em cũng chúc anh hạnh phúc, chúc anh và Tiêu Mộc Diên mãi hạnh phúc. Tiêu Mộc Diên yên lặng ngồi cùng ba đứa trẻ, bọn họ đã ăn xong rất lâu rồi, nhưng Thịnh Trình Việt mãi vẫn chưa quay lại. Tiêu Mộc Diên mấy lần định đi, nhưng sâu trong lòng rốt cục đang chờ đợi điều gì? Nhìn đồng hồ, đã ba rưỡi rồi, khóe miệng không cầm được lộ ra nụ cười tự giễu, tốt lắm, cô đã đợi được ba tiếng đồng hồ rồi. Đây là cái mà anh gọi là rất nhanh sao? Thịnh Trình Việt, đây là cái mà anh gọi là yêu tôi sao? Tôi không đáp lại nổi tình yêu của anh, anh đi mà trao nó cho Cao Ngọc Mai ấy. Từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không tin anh nữa, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy rất đau? Loại đau mà từ trước đến nay chưa bao giờ cô cảm nhận được. Cô chỉ thấy tim thắt lại, hình ảnh tai nạn xe lướt nhanh qua não bộ, trong lòng kinh hoảng, chuyện gì thế này? Cô muốn nhớ thêm, nhưng rồi lại nhận ra không nhớ nổi gì nữa. Đầu phát đau, rất đau rất đau, không được rồi, không thể nghĩ tiếp nữa. “Mẹ phải đi đây.” Cô thình lình đứng dậy, lại một lần nữa thất vọng về Thịnh Trình Việt, vừa mới xây dựng được một chút thiện chí với anh ta, thời khắc này đã hoàn toàn không còn gì nữa, Thịnh Trình Việt, lần này tôi đã nhìn rõ triệt để bộ mặt thật của anh rồi. “Mẹ, hay là chúng ta đợi thêm một chút, không chừng ba đến ngay bây giờ đó.” Nguyệt Nguyệt như có chút không cam lòng, ba cũng thật là, khó khăn lắm mẹ mới có hảo cảm với ba, bây giờ thì tốt rồi, hảo cảm trong lòng mẹ giờ đã bị phá hủy hết rồi. “Không cần nữa, nếu muốn đợi, thì các con tự đi mà đợi, mẹ phải đi.” Bây giờ có thể nói là cô đang tức giận, người đàn ông này, nếu không đến được thì không gọi được một cuộc điện thoại à? Lúc đó cô muốn đi, sao lại không để cô đi, cô rất hận loại đàn ông như vậy. “Mẹ, con đi cùng mẹ.” Viễn Đan lúc này đã đi đến trước mặt cô, một tay cầm lấy tay cô, Tiêu Mộc Diên hoàn toàn không có quyền từ chối. Tiêu Mộc Diên haha cười một tiếng với Viễn Đan, rồi dắt cậu ra ngoài. Lúc ấy Nguyệt Nguyệt cùng Tuấn Hạo cũng mau chóng ra chỗ Tiêu Mộc Diên, chúng nó cũng muốn đi cùng cô. Trong việc này, hiển nhiên chúng nó đều nhất trí cho rằng Thịnh Trình Việt không đúng, ba thật có lỗi với mẹ. Tiêu Mộc Diên nhìn bọn trẻ, yên tâm mỉm cười, rồi đưa chúng cùng đến công ty mình. Nhưng đúng lúc đó điện thoại reo lên, vốn tưởng là Thịnh Trình Việt, hoặc là trong thâm tâm, cô vẫn còn sót một tia hy vọng cho Thịnh Trình Việt. Nhưng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Là Âu Vũ Đình gọi đến. Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện Thực ra trong một khắc ấy, cô rất mong đó là Thịnh Trình Vũ gọi tới, nhưng vẫn là thất vọng rồi. Tiêu Mộc Diên nghe máy, Âu Vũ Đình tại sao lại gọi tới? Anh ta là siêu sao đó, chẳng lẽ không bận sao? “Diên Diên, em đang ở đâu? Nhà em sao lại không có ai ở nhà? Anh vừa đến công ty em, cũng không có ai cả, em đang ở đâu vậy?” Âu Vũ Đình giọng hơi lo lắng hỏi, anh bây giờ vẫn đang ở trước cửa nhà cô đây? “Em vừa dẫn mấy đứa trẻ đi ăn, đang chuẩn bị đến công ty, ba mẹ em không sao chứ?” Cô không nhịn được lo lắng hỏi, không biết ba mẹ cô hiện giờ ra sao rồi, nhưng có Âu Vũ Đình, cô tự nhiên lại rất yên tâm. Cô cũng không rõ sao mình lại tin Âu Vũ Đình như vậy. “Ừm, được, để anh đến công ty em.” Dứt lời Âu Vũ Đình không để Tiêu Mộc Diên nói gì đã dứt khoát tắt máy. Thật tình anh lo, lo Tiêu Mộc Diên từ chối anh.