CHƯƠNG 204: PHUN HẾT LÊN NGƯỜI ANH “Thịnh Trình Việt, anh quá đáng lắm rồi đấy, đây rõ ràng là anh muốn phá hoại hạnh phúc của Diên Diên còn gì? Có ai làm bạn kiểu như anh không?” Trong lúc nói chuyện Trương Bân Bân rót thêm một ly rượu nữa đưa đến trước mặt Tiêu Mộc Diên cho cô uống. Thịnh Trình Việt cau mày, con nhóc Trương Bân Bân này, một câu nói mà có những hai điểm khiến anh tức giận, anh nói rồi anh không muốn cô gọi tên anh, vậy mà cô vẫn gọi, hơn nữa, cô nói anh phá hoại hạnh phúc của Diên Diên. Cô không nhìn thấy sao? Không nhìn thấy anh đang khiến Diên Diên hạnh phúc sao? Thịnh Trình Việt càng ngày càng trầm mặc, nhìn vào ly rượu trước mặt Tiêu Mộc Diên, trong chớp mắt cướp lấy ly rượu về tay mình, đắc ý nhìn Trương Bân Bân, nhếch miệng, đôi môi mỏng nhấp lên. “Không ngờ rượu mà cô Trương Bân Bân rót lại ngon như này, uống hết một ly rồi vẫn uống uống thêm ly nữa.” Nói xong, anh không khách khí mà uống cạn ly rượu. Trương Bân Bân đùng đùng đứng dậy, nhìn tên Thịnh Trình Việt trước mặt, kéo tay lôi Tiêu Mộc Diên đi ra ngoài. Tiêu Mộc Diên phối hợp đứng lên, sau đó theo Trương Bân Bân đi ra ngoài, thực ra cô biết Thịnh Trình Việt cố tình muốn chọc tức Trương Bân Bân, nhưng cô không có cơ hội để nói. Thịnh Trình Việt cũng lập tức đứng lên, nắm chặt lấy bàn tay còn lại của Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy bàn tay của mình ấm lên, sắc mặt cô thay đổi nhẹ, vừa quay người thì nhìn thấy Thịnh Trình Việt đang nắm chặt tay cô. Trương Bân Bân mím chặt môi, xem ra Thịnh Trình Việt không có ý định để Tiêu Mộc Diên đi rồi, vậy nếu như Tiêu Mộc Diên một lần nữa yêu lại Thịnh Trình Việt, Âu Vũ Đình phải làm sao? Anh sẽ rất đau lòng cho xem, mà điều cô không mong muốn nhất đó chính là nhín thấy anh đau lòng, vậy nên, cô nhất định sẽ để Tiêu Diên Diên đến trước mặt Âu Vũ Đình. “Bỏ tay ra.” Trương Bân Bân tức giận gằn giọng, dù sao đây cũng là nhà ăn, cô không muốn nói quá to, nhân vật nổi tiếng như Thịnh Trình Việt, không cẩn thận là lên mặt báo ngay, hơn nữa cô và anh nhất định sẽ bị chụp, cô không muốn gây nên bất kì ảnh hưởng xấu gì cho công ty. Trương Bân Bân tuy bình thường tuỳ tiện là vậy, nhưng cô làm việc rất nghiêm túc, bất kể thế nào, cô cũng sẽ không để ảnh hưởng đến công việc của mình, thật ra cô là một người phụ nữ rất cố chấp, cố chấp với công việc, cố chấp trong tình yêu. Chỉ là cô đã thua trong tình yêu rồi, vậy nên, cô không muốn thua cả trong sự nghiệp của chính mình, nếu ngay cả sự nghiệp cũng mất đi, cô thật sự không biết mình sống còn có ý nghĩa gì nữa. “Cô buông tay ra.” Thịnh Trình Việt cũng lạnh lùng nói, anh thật ra muốn để cho Tiêu Mộc Diên tự mình lựa chọn, cô sẽ chọn anh chứ? Tuy anh biết cơ hội của anh rất mong manh, nhưng anh vẫn rất chờ đợi, sẽ có một ngày cô yêu lại anh. Tiêu Mộc Diên nhìn hai người trước mặt mình, mỗi người nắm lấy một tay của cô, cuối cùng cô nghĩ, mở miệng nói. “Hai người đều bỏ tay ra.” Cô nghĩ, cô là người tự do, cô không nhất thiết phải đưa ra lựa chọn giữa hai người bọn họ, cô có chính kiến của riêng mình. Quả nhiên sau khi nghe Tiêu Mộc Diên nói xong, Thịnh Trình Việt và Trương Bân Bân đối mắt nhìn nhau, sau đó rời tay khỏi Tiêu Mộc Diên cùng một lúc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đối phương, cảm giác như cả hai có thể đánh nhau bất kì lúc nào. Tiêu Mộc Diên nhìn hai người, rồi lại nhìn mấy món ăn đã được đem lên, cô là người đầu tiên ngồi xuống, cô thực sự rất đói, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện cãi nhau của hai người, cô muốn ăn cơm, nếu như hai người họ vẫn muốn tiếp tục cãi nhau, vậy thì cãi tiếp đi, cô ăn cơm đây. Quả nhiên, nhìn thấy Tiêu Mộc Diên ngồi xuống, Thịnh Trình Việt và Trương Bân Bân cũng ngồi xuống theo, Thịnh Trình Việt vừa ngồi liền gắp cho Tiêu Mộc Diên một miếng thịt to. “Nào, ăn nhiều một chút, em nhìn xem dạo này em gầy đi bao nhiêu rồi không?” Thịnh Trình Việt không chần chừ nói, giọng điệu quan tâm, nếu như có thể anh bằng lòng ngày ngày gắp thức ăn cho Tiêu Mộc Diên như thế này. Trương Bân Bân quăng mắt nhìn Thịnh Trình Việt, rồi lại nhìn Tiêu Mộc Diên, ánh mắt cô sượt qua tia sáng, cô đột nhiên dơ tay ra gắp lấy miếng thịt chưa kịp ăn trong bát Tiêu Mộc Diên, sau đó lật qua lật lại nhìn. “Ừm… miếng thịt này nhìn ngon đấy, để tôi thử giúp hai người xem nó có ngon hay không nhé.” Nói xong, cô liền cắn một miếng, cô có thể cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của Thịnh Trình Việt, cô cười càng rạng rỡ, giống như việc có thể trị được Thịnh Trình Việt khiến cô cảm thấy rất vui. Tiêu Mộc Diên không để ý, tự mình gắp món khác ăn, cứ để cho Thịnh Trình Việt và Trương Bân Bân lườm nguýt nhau đi, cô không có thời gian đâu mà hầu hai người, cô còn phải ăn cơm, cô thực sự đói lắm rồi. Thịnh Trình Việt lườm Trương Bân Bân, con nhóc thối này cứ luôn đối địch với anh, anh thừa nhận, trước đây anh vì Tiêu Mộc Diên mà đánh Trương Vân Doanh, nhưng Trương Vân Doanh vốn đã không thù hằn gì với anh, thì cô thù cái gì cơ chứ, chuyện chẳng liên quan gì đến cô cả. “Cảm ơn thịt của anh Việt nhé.” Cô lại bắt đầu gọi anh là anh Việt rồi, nhưng điệu cười trên mặt cô khiến Thịnh Trình Việt nhìn là muốn tức điên lên. Cứ như thế, bữa cơm kết thúc trong trận đấu mắt của Thịnh Trình Việt và Trương Bân Bân, nhưng Tiêu Mộc Diên đã ăn no nê, không biết hai người bọn họ ăn uống ra sao rồi? “Diên Diên, tối nay chúng ta đi xem phim đi, tớ có hai tấm vé đấy.” Trương Bân Bân mắt sáng lên cười, rồi nhìn qua phía Thịnh Trình Việt, để xem lát nữa đến rạp chiếu phim, Thịnh Trình Việt có theo họ được nữa không? Hơn nữa vé xem phim sớm đã bán hết rồi, hứ, muốn đấu với cô, quay về mà tu luyện thêm 10, 20 năm nữa đi. Đến lúc đó, cô đã trở thành lão yêu bà rồi, Thịnh Trình Việt càng không đấu lại được cô. Tiêu Mộc Diên rất ít khi đi xem phim, cô nhận lấy vé từ tay Trương Bân Bân, cảm thấy nặng trịch, vé xem phim này nhất định rất đắt. “Được, chúng ta cùng đi.” Cô nói khẽ, nói xong, cô quay lại nhìn Thịnh Trình Việt, Thịnh Trình Việt trông không có vẻ gì là lo lắng cả, anh lo lắng làm gì chứ, chẳng qua chỉ là hai tấm vé thôi sao? Muốn có hai tấm vé xem phim có gì khó chứ? Tiêu Mộc Diên nhìn biểu cảm của Thịnh Trình Việt, cô chắc chắn rằng Thịnh Trình Việt sẽ theo bọn họ vào rạp, cũng đúng, đường đường một tổng giám đốc Thịnh như anh muốn đi đâu thì đi, làm gì có ai cản được anh chứ? “Diên Diên, cậu nói xem, có phải dạo này cậu rất nhớ tớ không, có muốn ngủ cùng tớ không?” Trương Bân Bân vừa đi vừa ăn đồ ăn vặt, bộ dạng đâu có giống một giám đốc cơ chứ. Tiêu Mộc Diên giờ trông rất vui vẻ, vừa uống được ngụm coca, nhưng vừa nghe Trương Bân Ban nói, cô “Phù…” một phát, không chút hình tượng thục nữ nào phun hết coca trong miệng ra. Thịnh Trình Việt lúc này đang đứng bên cạnh Tiêu Mộc Diên, mà Tiêu Mộc Diên không biết vô tình hay cố ý phun hết coca lên người Thịnh Trình Việt. Sắc mặt Thịnh Trình Việt phút chốc đen lại, sao anh lại có cảm giác Tiêu Mộc Diên này là đang cố ý cơ chứ? Trương Bân Bân không ngờ rằng Tiêu Mộc Diên vì câu nói của cô mà phun hết nước ra ngoài như thế, quay đầu, vốn định nói sao Tiêu Mộc Diên lại phản ứng dữ dội như vậy? Nhưng sau khi cô nhìn thây Thịnh Trình Việt bị coca phun khắp người, không nhịn được cười phá lên, báo ứng, quả nhiên là báo ứng, ai bảo trước kia Thịnh Trình Việt thường xuyên bắt nạt Tiêu Mộc Diên chứ? Vừa đúng lúc này có thể bắt nạt lại anh ta, sau đó đá anh ta đi, nghĩ đến đây, ý cười trên khóe miệng Trương Bân Bân càng ngày càng rõ. Tiêu Mộc Diên ngại ngùng nhìn Thịnh Trình Việt, cười nhẹ, cô cũng không ngờ rằng mình lại phun hết lên người Thịnh Trình Việt, tên ác ma này không phải lại là muốn làm chuyện gì đáng sợ đó chứ, nghĩ đến ngày đó cô chọc giận anh, rồi anh đem cô đến sòng bạc, vừa nhớ tới ngày đó, mồ hôi lạnh toát ra, lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Thịnh Trình Việt. Thịnh Trình Việt miệng giật giật, rõ ràng anh là người bị hại, nhưng nhìn vào ánh mắt bất hạnh của Tiêu Mộc Diên, thế nào mà lại giống như cô mới là người bị hại vậy? “Hahaha…” Trương Bân Bân cuối cùng nhịn không nổi nữa cười lớn, cô chưa bao giờ cảm thấy vui như lúc này, không ngờ rằng nhìn bộ dạng thảm hại của Thịnh Trịnh Việt cô lại vui đến như vậy. Thịnh Trình Việt nhìn phản ứng của Trương Bân Bân, ngây người ra, nhưng phản ứng của anh cũng không lớn lắm, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc Diên, xem xem con nhóc thối này có dám cười anh không. Tiêu Mộc Diên ngây người, cô nhìn dáng vẻ của Thịnh Trình Việt, cô thực sự rất muốn cười, nhưng không dám cười, ánh mắt của Thịnh Trình Việt rất đáng sợ, cô sợ Thịnh Trình Việt tức lên sẽ đánh cô, nghĩ đến đây, cô nhịn không cười, nhưng mà khó chịu quá. Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên cuối cùng không cười, sự tức giận lúc này hạ xuống không ít, anh đến gần Tiêu Mộc Diên, sau đó cởi áo ra. Tiêu Mộc Diên giật mình, lập tức lùi về sau, ôm ngực, cảnh giác nhìn Thịnh Trình Việt. “Anh muốn làm gì?” Trong lúc cô nói Trương Bân Bân đã bước đến trước mặt cô, gương mặt nghiêm túc nhìn Thịnh Trình Việt, dám bắt nạt Tiêu Mộc Diên, phải bước qua xác cô trước đã. Thịnh Trình Việt nhìn Trương Bân Bân đến góp vui, anh không cởi áo nữa, vốn dĩ anh có thể tận hưởng lãng mạn cùng Tiêu Mộc Diên, nhưng giữa đường lại gặp phải cái bóng đèn lớn thế này. “Diên Diên, em làm bẩn quần áo tôi rồi, lẽ nào em khống giúp tôi đem nó đi giặt sao?” Thịnh Trình Việt bày ra bộ mặt đáng thương, ánh mắt tràn đầy hy vọng, nếu để Tiêu Mộc Diên đem áo của anh về nhà giặt, ngày mai anh có thể đường đường chính chính đến nhà cô rồi, nói là đến lấy lại quần áo của mình. Tiêu Mộc Diên ậm ừ, đang định đồng ý thì Trương Bân Bân đã liền cướp lời cô. “Nhà anh nhiều người hầu kẻ hạ như vậy? Tại sao lại bắt Diên Diên giặt giúp anh, anh có ý đồ gì với cô ấy đúng không, tôi nói anh biết, đừng có mơ.” Trương Bân Bân bộ dạng dữ dằn, trợn mắt nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt, không để Thịnh Trình Việt tiến lại nửa bước. Mặt Thịnh Trình Việt đăm lại, con nhóc đến để gây phiền phức cho anh sao? Thực sự phục quá rồi, làm gì cũng đối đầu với anh, cô có phải đang báo thù không, bởi vì trước đây anh thích quản cô, nên bây giờ cô muốn báo thù anh? “Nhà tôi không có người hầu, Diên Diên em giúp tôi đi.”