“Bà xem thử đứa con ngoan do bà dạy dỗ đi, không ngờ lại là bộ dạng như vậy đấy.” Thịnh Thắng nói Thịnh Thảo An, trong mắt và trên gương mặt đầy vẻ ghét bỏ. Âu Liên thấy con của mình bị nói thế thì cũng tức giận. Bà ta đi tới bảo vệ Thịnh Thảo An: “Con tôi, tôi đương nhiên tự biết, tôi thấy nó rất tốt.” “Bà thấy nó tốt thì bà trông chừng con bà cả đời đi.” Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Âu Liên phản bác lại Thịnh Thắng.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé! “Tôi thấy bà vốn không muốn sống cùng nữa rồi. Không chừng tôi nói ly hôn lại hợp ý bà nữa đấy.” Thịnh Thắng hừ lạnh một tiếng và vung tay hất đổ mọi thứ trên bàn xuống đất, các đồ gốm sứ rơi xuống đất và phát ra âm thanh vang dội. “Thịnh Thắng, ông đúng là khốn kiếp!” Âu Liên hét to một tiếng, nước mắt thoáng cái cũng tràn ra. Lúc trước, Thịnh Thắng thấy bà ta như vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy thương tiếc gì đó. Nhưng lúc này, ông ta ngoại trừ cảm giác chán ghét thì chẳng còn gì nữa cả. “Khóc, khóc, khóc, bà ngoại trừ khóc ra thì còn biết gì nữa hả? Trước đây, tôi không nên vì biểu cảm này của bà mà cưới bà mới phải.” “Cho nên ông hối hận rồi đúng không?” “Tôi đúng là rất hối hận, tại sao trước đây tôi lại bị vẻ bề ngoài của bà lừa gạt, nghĩ bà thật sự là một cô gái xinh đẹp lại biết điều chứ! Bà xem đi, vừa rồi bà còn la hét với tôi đấy.” Thịnh Thảo An đứng bên cạnh nhìn thấy vậy cũng muốn đi lên nói chen vào nhưng đã bị Âu Liên giữ chặt lại, không cho cô ta trực tiếp xung đột với Thịnh Thắng. Cô ta biết mẹ đang muốn bảo vệ mình. “Đã qua nhiều năm như vậy, không phải chỉ có lần này tôi mới nói chuyện lớn tiếng một chút thôi sao? Nếu như ông chỉ vì nguyên nhân này mà muốn vứt bỏ hai mẹ con chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Âu Liên ưỡn thẳng lưng. Qua nhiều năm như vậy, bà ta làm bất cứ việc gì cũng chỉ vì nhà họ Thịnh, hoàn toàn không làm gì sai cả. Thịnh Thắng dựa vào đâu mà đòi ly hôn bà ta? “Không ngờ bà còn dùng đến cả từ vứt bỏ này, vì muốn chửi bới tôi mà bà thật sự đã dùng hết sức lực nhỉ? Bà hỏi tôi dựa vào đâu à? Chỉ dựa vào đứa con gái bên cạnh bà!” Cho dù Thịnh Thảo An khiêm tốn không nói lời nào cũng bị Thịnh Thắng nhắc đến tên. Thịnh Thảo An run lên, không biết vì sao Thịnh Thắng lại nói tới mình? “Bà xác định nó là con của tôi sao? Nhưng tôi nhớ ở bên ngoài bà cũng còn có một đứa con đấy. Bây giờ tôi mới chợt nhận ra, chúng ta cần phải đi kiểm tra ADN mới được.” Thịnh Thắng nhìn Âu Liên với vẻ mặt hơi khinh thường, hoàn toàn không ngờ được đây lại là vẻ mặt của một người chồng đang nhìn vợ mình. Âu Liên run lên, trong lòng dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt: “Trên thế giới này, hẳn không có một người phụ nữ nào sinh con cho ông nữa…” Bởi vì khi Âu Đan xảy ra chuyện, Thịnh Thảo An vẫn ở nước ngoài nên cô ta không biết Âu Liên ngoài mình còn có một cô con gái khác. Cô ta chỉ cảm thấy Thịnh Thắng ăn không nói có dựng chuyện để chửi bới mẹ mình thôi. Lúc này, cô ta cảm giác con người ông ta quá tệ. Thịnh Thắng cũng hoàn toàn nổi giận rồi: “Bà cắm sừng tôi cũng không tính là gì, lúc này còn nguyền rủa tôi à? Có phải bà cảm thấy tôi sẽ bao dung với bà mãi đúng không? Bà như vậy còn không dịu dàng bằng một nửa mẹ của Trình Việt đâu. Sao trước đây tôi lại mắt mù mà coi trọng bà chứ?” “Là mắt tôi bị mù…” Trong lòng Âu Liên cảm thấy khổ sở, nói cũng nói không nên lời. Lẽ nào Thịnh Thắng cho rằng bà ta mong muốn chuyện năm đó xảy ra sao? Tiếp theo lại nghe có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Thịnh Thảo An ngẩng đầu và phát hiện Thịnh Thắng đã đập nát tất cả những thứ có thể đập được, trong phút chốc còn muốn đánh người nữa. Khi cô ta đang hết đường xoay xở lại chợt nghĩ đến lời Thịnh Thắng vừa nói, nghĩ đến Thịnh Trình Việt. Cô ta nghĩ, cho dù cô ta và Thịnh Trình Việt có chút mâu thuẫn nhưng dù sao vẫn là người một nhà, dùng chung một họ. Kết quả là cô ta vẫn vô cùng lo lắng gọi điện thoại đi. Bây giờ biết Thịnh Trình Việt đang trên đường chạy tới đây, cô ta cũng cảm thấy yên tâm hơn. “Trước đây bà dụ dỗ tôi không phải bởi vì tôi nắm giữ Thịnh Thế sao? Sau này tôi ly hôn với bà, tôi tuyệt đối sẽ không trả cho bà một xu nào, cũng sẽ không cho gia tộc của bà được hưởng một phần lợi ích nào đâu…” Khi Thịnh Thắng nói lời này, Thịnh Trình Việt cũng vừa vặn từ bên ngoài bước vào. Nghe lời ông ta nói, anh bỗng nhiên phì cười. Khả năng tự luyến của người này thật sự không bình thường đâu. Nhưng nghe lời ông ta vừa nói, Thịnh Trình Việt vô thức nghĩ đến mẹ của mình, người mẹ đã rời xa anh từ khi anh còn nhỏ. Mẹ của anh cũng là con gái của một gia đình dòng dõi, luôn sống phóng khoáng lại dịu dàng. Anh nhớ trước khi Âu Liên xuất hiện, mẹ mình bảo gì thì ba mình nghe nấy. Nhưng từ sau khi Âu Liên xuất hiện, những điều này hình như đã thay đổi. Người ba luôn để ý tới trong nhà đột nhiên biến mất, ông ta đứng ở bên cạnh Âu Liên mà ép mẹ anh phải ly hôn, nếu như không ly hôn sẽ ra tay với gia tộc của mẹ. Mẹ anh không thể để cho gia tộc của mình chịu tổn thất, vì vậy không thể làm gì khác hơn là ly hôn với Thịnh Thắng. Đến nay, anh còn chưa quên được ánh mắt cuối cùng của mẹ mình trước khi rời đi. Đương nhiên nguyên nhân khiến anh không thể quên là không ngờ đó cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy mẹ mình. Bởi vì mẹ anh thật sự biết điều mà ly hôn với Thịnh Thắng nên ông ta không động tới gia tộc của bà. Nhưng… gia tộc của bà lại cảm thấy bà là một sự sỉ nhục, cho rằng bà thậm chí không giữ nổi một người chồng thì bắt đầu sai bà làm đủ loại chuyện, rõ ràng không để ý tới cách nói “oan có đầu nợ có chủ”. Cuối cùng, mẹ anh vì không chịu nổi đã lựa chọn tự sát. Khi đó anh cẩn thận để ý Thịnh Thắng, thấy ông ta qua lại gần gũi với Âu Liên, sau đó chẳng quan tâm tới cái chết của mẹ anh, thậm chí vào ngày chôn cất mẹ anh, ông ta cũng không hề qua. Hận Thịnh Thắng cũng bắt đầu hận Âu Liên từ khi đó. Mỗi khi nghĩ đến những gì mẹ mình đã gặp phải, anh đều cảm thấy hai người trước mặt kia có chết trăm nghìn lần cũng không có gì đáng tiếc. “Anh Trình Việt, xin anh hãy giúp mẹ em đi.” Thịnh Trình Việt đang thất thần nhớ lại chuyện lúc trước thì phát hiện có người đang nắm lấy ống quần của mình. Anh nhìn qua, kết quả phát hiện Thịnh Thảo An quỳ gối bên cạnh mình. “Sao tôi phải giúp cô chứ?” Giọng nói của Thịnh Trình Việt vốn đã lạnh, lúc này anh mở miệng nói ra càng giống như từ trong hầm băng đi ra, hoàn toàn không có hơi ấm nào cả. “Anh Trình Việt, dù sao nơi đây cũng là nhà của anh mà. Anh hẳn cũng biết trong nhà hòa thuận thì mọi chuyện mới tốt đẹp được.” Thịnh Thảo An ngẩng đầu và nói với Thịnh Trình Việt nhưng cũng nói không thông suốt. “Gia đình hòa thuận thì mọi chuyện mới tốt đẹp à? Từ hai mươi năm trước tôi đã không có nhà, vậy hòa thuận ở chỗ nào hả?” Thịnh Trình Việt cảm thấy điều này thật châm chọc. Cái này đúng là đạo trời có luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho ai bao giờ? Thịnh Thảo An nghe Thịnh Trình Việt nói vậy, cô ta nghĩ đến người trong nhà nói về Thịnh Trình Việt khi còn nhỏ, quả thật anh hẳn phải rất hận mẹ cô ta mới đúng, làm sao có thể giúp đỡ cô ta được chứ? Nhưng… “Anh Trình Việt, em thề, chỉ cần anh có thể giúp đỡ mẹ em, anh bảo em làm gì em cũng làm, tuyệt đối không oán trách nửa lời.” Thịnh Thảo An giơ tay lên thề nhưng điều kiện hình như không quá hấp dẫn đối với Thịnh Trình Việt. Anh đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn tất cả những điều này, khóe miệng thoáng cong lên. Anh thật sự không biết hóa ra cô ta cũng là một đứa con hiếu thảo đấy.