CHƯƠNG 311: ĐỪNG NÓI CHO CÔ ẤY BIẾT. Hai mắt Lâm Linh mở to nhìn cảnh tượng trước mặt, đúng là giống như từng phần đều có thể tạo nên một bức họa. Đặc biệt là người đàn ông này cao lớn đẹp trai, rất xứng đôi với Diên Diên nhà các cô. Vì Tiêu Mộc Diên xinh đẹp nên có rất nhiều thực khách nói rằng đến đây uống cafe ngắm cảnh biển nhưng trên thực tế là muốn được trò chuyện với Tiêu Mộc Diên thôi. Cô ta ở bên cạnh nhìn lâu, đôi khi cũng muốn thay thế cô ấy trò chuyện với vài người đàn ông, dù sao bây giờ cô ta cũng không còn trẻ, chồng qua đời lại có đứa bé nên tất nhiên cần tìm một người để dựa vào. “Anh nói anh là chồng của Diên Diên sao?” Khi Thịnh Trình Việt đứng trước mặt Lâm Linh, cô lập tức mở miệng hỏi. Thịnh Trình Việt gật đầu: “Trong quán của các cô có chỗ nào để nghỉ ngơi không?” Giọng nói của anh rất nhẹ như sợ ồn đến Tiêu Mộc Diên. “Có, có.” Lâm Linh hơi sửng sốt sau đó lên tiếng trả lời.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé! Lâm Linh vừa nói vừa dẫn đường cho Thịnh Trình Việt đến quán cà phê, khi đi, thỉnh thoảng cô ta còn liếc nhìn Thịnh Trình Việt dường như hơi nghi ngờ. Thịnh Trình Việt đưa Tiêu Mộc Diên đến phòng nghỉ, nhìn khuôn mặt cô rất lâu. Kết quả anh vừa quay đầu thì thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lâm Linh. “Đừng nói cho cô ấy biết là tôi đã tới.” “Nhưng không phải là hai người đã gặp nhau à?” Lâm Linh nói, lúc này cũng không cần giải thích chuyện gì đã xảy ra, chắc chắc tối qua hai người bọn họ ở bên nhau. Thịnh Trình Việt nhìn vẻ mặt đang ngủ của Tiêu Mộc Diên nói: “Cô ấy không biết đó là tôi nên tôi hy vọng cô đừng kể với cô ấy.” “Không biết?” Lâm Linh hít sâu một hơi, sau đó nói: “Xin lỗi, tôi đọc sách ít, anh có thể giải thích rõ ràng cho tôi được không?” “Chúng tôi cãi nhau, sau đó cô ấy bỏ nhà ra đi.” Thịnh Trình Việt nói xong một câu như vậy rồi im lặng. “Không còn gì nữa?” “Không còn.” “Được rồi!” Lâm Linh hơi không biết nói gì nhưng cảm thấy hỏi tiếp cũng không được gì, cảm giác nếu làm như vậy thì đầu óc sẽ hồ đồ mất. Thịnh Trình Việt gật đầu sau đó xoay người rời đi nơi này. Lâm Linh nhìn theo Thịnh Trình Việt rời đi, lại nhìn Tiêu Mộc Diên một lát, vào lúc này cô do dự, cô nên tin tưởng vào lời ai đây? Hàng loạt chuyện khó hiểu làm cô nhức đầu, vậy thì đơn giản là không thèm suy nghĩ chuyện gì, đi ra ngoài làm việc. Đợi mặt trời lên cao ba sào, Tiêu Mộc Diên mới mở mắt ra, cảnh vật trước mặt từ mơ hồ trở nên rõ nét. “Mình đang ở đâu đây?” Đôi mắt cô vẫn còn híp lại, dáng vẻ không biết gì hết. “Công chúa Diên Diên bé nhỏ của mình, cậu có thể nói cho mình biết là cậu định ngủ đến bao giờ không?” Lâm Linh chạy từ ngoài sảnh chạy vào, nện vô đôi vai vô tội của mình. Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Lâm Linh nên nhìn lại mọi thứ xung quanh mình, lúc này cô mới phát hiện mình đang yên lành ở trong quán ăn: “Sao mình lại ở đây? Ai đưa mình về vậy?” Cô nhớ được ngày hôm qua cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt, dường như đến giờ giữa trán vẫn còn hơi ẩm ướt ấp áp. “Là một anh chàng siêu đẹp trai đưa cậu trở về, Diên Diên, dường như cậu có vẻ rất có phúc nhé!” “Phúc gì cơ?” Tiêu Mộc Diên cười, nếu thật sự có phúc thì có lẽ cô sẽ không ở đây nhỉ! “Tất nhiên là có một anh chàng đẹp trai như vậy làm…” Lâm Linh nói tới chỗ này dừng lại một chút, dường như cô ta nhớ tới lời người kia dặn đi dặn lại trăm ngàn lần không thể để cho Tiêu Mộc Diên biết. “Đẹp trai gì đó?” Tiêu Mộc Diên hỏi. Lâm Linh lại hơi chần chờ, sau đó mở miệng nói: “Đẹp trai cái gì cơ, mình nói là một anh chàng siêu cấp đẹp trai khủng khiếp đưa cậu về.” Tiêu Mộc Diên nghe lời nói của Lâm Linh chợt nhớ lại hôm qua, dáng vẻ đeo kính râm và khăn quàng cổ đầy “hấp dẫn” của Thịnh Trình Việt đúng là giống như kẻ bên cạnh vừa nói: “Vô cùng đẹp trai nha!” Còn chưa phải là người trong nhà à… Lâm Linh vừa im lặng châm chọc trong đáy lòng vừa cười hỏi: “Diên Diên, nói xem chồng cậu làm nghề gì?” Tiêu Mộc Diên chìm vào suy nghĩ: “Hình như mình cũng không biết anh làm nghề gì.” “Ơ… Chuyện này…” “Cậu hỏi điều này làm gì?” Tiêu Mộc Diên hỏi, chẳng lẽ Thịnh Trình Việt đã nói gì ư? “Không có gì, mình chỉ hơi tò tò thế thôi.” Lâm Linh nghe vậy gật đầu như nghĩ ra điều gì. Thịnh Trình Việt về đến nhà, vốn còn đang suy nghĩ hay là mình phải tự cạy khóa vào nhà nhưng bảo vệ và bà vú đã về tới nơi, Thịnh Trình Việt cảm thấy mình thật may mắn, như vậy cũng không cần phí sức. “Ông chủ, ngài đã trở về.” Khi về đến nhà chỉ thấy được một mình vú Lưu, điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ nhưng đi làm vẫn quan trọng hơn. Sau khi rửa mặt sơ sơ thì Thịnh Trình Việt đến công ty, anh nhớ là đã bắt đầu khôi phục dữ liệu điện thoại di động của Cao Ngọc Mai và gọi Lâm Phong qua. “Anh Vũ, nghe nói anh tìm tôi.” Lâm Phong trông có vẻ hốc hác, mái tóc cũng hơi rối. “Tôi nhớ đã bảo cậu theo dõi Cao Ngọc Mai, có kết quả gì chưa?” “Mấy ngày gần đầy cô ta đều tự nhốt mình trong nhà, không ai biết rốt cuộc cô ta đang giở trò quỷ gì.” Lâm Phong báo cáo đúng sự thật, nhìn dáng vẻ Thịnh Trình Việt lúc này, suýt nữa anh ta tưởng là mình quay lại sáu bảy năm trước. Nhưng anh ta biết bây giờ chỉ còn có Tiêu Mộc Diên mới có thể làm Thịnh Trình Việt dao động. Thịnh Trình Việt nhìn số liệu đang khôi phục trước mặt, thật ra vẫn chưa khôi phục được gì nhưng nhìn thấy số liệu sạch sẽ như thế này thì Thịnh Trình Việt hơi nghi ngờ hình như có một chút cố ý quá mức ở đây. “Vậy số di động mà tôi để cậu điều tra thì sao?” Thịnh Trình Việt lại hỏi. Lâm Phong lắc đầu nói: “Hình như đó là một số được bảo mật, cho dù chúng tôi thử dùng cách gì vẫn không điều tra được.” Dường như không còn đường lui nào, bỗng nhiên Thịnh Trình Việt thấy được số điện thoại di động của Tiêu Mộc Diên ở phần số liệu được khôi phục, Cao Ngọc Mai đã từng lưu số điện thoại di động của Tiêu Mộc Diên mà còn không chỉ lưu một lần, điều này làm anh nghi ngờ. “Cậu đi về trước đi.” Sau khi bảo Lâm Phong đi về, Thịnh Trình Việt lại nhìn chằm chằm vào phần số liệu báo cáo kia. Thịnh Trình Việt chạm vào dãy số kia, đây là dãy số đã gọi điện thoại cho Cao Ngọc Mai. Dựa vào báo cáo phục hồi số liệu thì có thể thấy có khá nhiều ghi chép về cuộc điện thoại trò chuyện giữa họ, chắc chắn họ là người quen nên mới có tần suất gọi điện thế này. Lý do nghĩ rằng họ quen biết là vì Cao Ngọc Mai cũng thường xuyên gọi điện thoại cho đối phương, mỗi lần hai người trò chuyện giết thời gian thì cũng phải mất nửa tiếng, một tiếng, cho dù lúc cô ta ở cùng với anh thì anh và Cao Ngọc Mai cũng không nói chuyện điện thoại với tần suất cao như vậy. Thịnh Trình Việt không thể không nghi ngờ rốt cuộc người kia và Cao Ngọc Mai có quan hệ như thế nào, anh còn nhớ người kia thân mật gọi Cao Ngọc Mai là cục cưng, mà giọng nói rất thô bỉ. Mang theo sự nghi ngờ, Thịnh Trình Việt lấy điện thoại di động của Cao Ngọc Mai ra, chạm vào số điện thoại hay gọi điện thoại cho Cao Ngọc Mai. Bởi vì dữ liệu đã được xóa sạch nên trên màn hình đều trống trơn không có gì, cuộc gọi duy nhất được ghi lại vẫn là do anh nghe máy. Thịnh Trình Việt nghi ngờ bấm lên số kia. Giây lát sau, đầu bên kia truyền đến một giọng nói.