CHƯƠNG 322: CHỈ LÀ CÃI NHAU THÔI Sau khi Thịnh Trình Việt nói xong những lời này liền rời đi. Tiêu Mộc Diên nhìn theo bóng lưng anh, không biết đang suy nghĩ gì. Lâm Linh đi tới, nhìn thấy Tiêu Mộc Diên trốn sau cửa giống như kẻ trộm bèn nói: “Anh ta đã đi. Cậu có thể đi ra được rồi.” Lúc này Tiêu Mộc Diên mới chú ý tới dáng vẻ của mình quả thật không thỏa đáng lắm! Cô đứng thẳng và nhìn sang Lâm Linh. Lâm Linh nhìn thấy Tiêu Mộc Diên như vậy liền nghĩ đến lời người đàn ông vừa rồi đã nói. Cô ấy nói: “Diên Diên, tôi có mấy lời muốn nói với cậu.” “Có chuyện gì vậy?” Tiêu Mộc Diên vẫn duy trì vẻ tươi cười nhìn Lâm Linh, nhưng có thể nhìn ra được cô đang hoảng loạn. Lâm Linh đúng lúc nhìn thấy hết vẻ hoảng loạn này của Tiêu Mộc Diên. “Thật ra tôi đã từng gặp người kia. Buổi sáng hôm đó chính là anh ta đưa cô về phòng nghỉ. Anh ta bảo tôi đừng nói với cô là đã gặp anh ta nên tôi mới không nói lại.” Tiêu Mộc Diên nhớ tới chuyện ngày đó. Đáng lẽ cô cũng nên nghĩ đến anh mới phải. “Anh ta còn nói…” “Anh ấy là chồng tôi.” Lâm Linh muốn nói những lời này lại bị Tiêu Mộc Diên nói ra trước. Cô nhìn Lâm Linh với vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi đã lừa cô. Thật ra chồng tôi còn chưa chết.” “Vậy cô…” “Chúng tôi chỉ cãi nhau thôi.” Hẳn có thể xem là cãi nhau, nhưng hình như từ trước đến nay bọn họ chưa từng thật sự tranh cãi ầm ĩ. Tiêu Mộc Diên nhìn ánh mặt trời chiếu vào trong phòng và nghĩ đến một vài chuyện. Cô tới đây lâu như vậy, hình như cũng sắp quên mất vì sao mình lại rời khỏi nhà rồi. “Vì cãi nhau nên cô bỏ chạy sao?” Hơn nữa còn nguyền rủa chồng… Lâm Linh cảm giác người này hình như không phải là Tiêu Mộc Diên mà mình quen biết. Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Bởi vì có một số việc khiến tôi cảm giác không thể tha thứ được cho mình, lại có một số việc tôi không tha thứ được cho anh ấy.” Đến bây giờ, chuyện hình khiêu dâm kia còn chưa rõ ràng, cô làm gì có mặt mũi quay trở lại chứ? Cô cũng không thích nhìn thấy cảnh sau này mọi người trong nhà sẽ bị người ta châm chọc mắng chửi. Đương nhiên, cô càng không thích nhìn thấy Thịnh Trình Việt và người phụ nữ khác có quan hệ mờ ám. Lâm Linh cảm giác Tiêu Mộc Diên nói có chút khó hiểu. Cô ấy nhìn cô nói: “Tôi thấy không thể nào hiểu nổi. Rõ ràng hai người còn yêu nhau, vì sao không thể cho đối phương một cơ hội giải thích chứ?” “Đại khái cũng bởi vì quá yêu cho nên mới sợ.” Tiêu Mộc Diên nhìn Lâm Linh chậm rãi nói: “Từ sau khi tôi mang thai đứa bé này, tính tình trở nên thất thường, tâm lý cũng thường xuyên không cân bằng. Có đôi khi tôi còn không nhận ra được chính mình nữa. Có thể nói là tôi rất có lỗi với chồng tôi nhưng tôi thật sự không có can đảm để đi ra gặp mặt anh ấy.” Lâm Linh nghe được thì sửng sốt, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Có lẽ vì chỉ số thông minh của tôi quá thấp nên tôi vẫn không thể nào hiểu được. Nhưng anh ta nói con anh ta nhớ mẹ, vậy cô mang thai lần thứ hai à?” “Đúng là mang thai lần thứ hai.” Tiêu Mộc Diên xoa bụng, trên mặt lộ ra cảm giác tự hào của người làm mẹ: “Tôi có thai lần đầu tiên khi mới mười tám tuổi và sinh ra ba đứa.” Lâm Linh chấn động. Hóa ra người ta không chỉ có con mà còn có nhiều con như vậy à… “Cô có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của hai người được không?” Lâm Linh nhìn Tiêu Mộc Diên và luôn cảm thấy cô hẳn có nhiều chuyện thương tâm. Tiêu Mộc Diên suy nghĩ một lát, cuối cùng nhún vai nói: “Thật ngại quá, chuyện của tôi quá phức tạp nên không biết phải nói từ đâu nữa.” “Được rồi.” Lâm Linh thật ra cũng không hỏi tới. Tiêu Mộc Diên không nói tiếp. Vào buổi tối, cô tranh thủ lúc Lâm Linh ngủ thiếp đi mới lén ra khỏi cửa, lái chiếc xe của cô ấy để ở trong kho hàng và đi tới bệnh viện. Cô thật sự không thể không quan tâm tới con của mình. Bây giờ đã rất khuya rồi, cô đi tới trước quầy lễ tân và hỏi thăm: “Xin hỏi cô có biết phòng bệnh của cậu bé Viễn Đan ở đâu?” Cô y tá liếc nhìn người trước mắt và lập tức tỉnh táo lại. Đây không phải là…: “Cô… cô là…” Tiêu Mộc Diên nhớ mình đã tới đây, hơn nữa còn tới tận mấy lần và gây ra tin tức chấn động không nhỏ. Cô nhìn người trước mặt và rất sợ cô ấy nói ra tên của mình. “Tôi muốn đến thăm nó, không biết có thể được không?” Từ đầu đến cuối, Tiêu Mộc Diên đều lịch sự mỉm cười nhìn cô y tá kia. Cô y tá vội vàng gật đầu, sau đó dẫn Tiêu Mộc Diên đến nơi đó. Đó là phòng chăm sóc đặc biệt. Trong lòng Tiêu Mộc Diên đau đớn khi nhìn thấy chỗ này. Cô mới không gặp có một thời gian, sao thằng bé đã phải vào bệnh viện chứ? Cô hít sâu một hơi, cuối cùng đẩy cửa phòng bệnh ra. Viễn Đan đang ngủ say, hơi thở rất đều đặn. Tiêu Mộc Diên nhìn Viễn Đan ngủ mà suýt khóc. Từ lúc thằng bé ở trong bụng cô ra, nó chưa bao giờ rời khỏi cô lâu như vậy. Cô thấy Viễn Đan hình như đã gầy hơn trước rất nhiều. Tiêu Mộc Diên giơ tay ra và khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Viễn Đan. “Xin lỗi.” Cô nói. Lông mi Viễn Đan rung rung, dường như cảm ứng được điều gì đó. Khi tay Tiêu Mộc Diên chạm đến gương mặt cậu, cậu đột nhiên mở mắt ra. “Mẹ, là mẹ đúng không?” Viễn Đan chộp lấy tay của Tiêu Mộc Diên làm cô run rẩy. Tiêu Mộc Diên sửng sốt nhìn đứa trẻ trước mặt hỏi: “Sao con biết là mẹ?” Viễn Đan sửng sốt trong giây lát, sau đó liền nói dối: “Bởi vì con cảm giác được chính là mẹ, xem ra cảm giác của con không sai. Mẹ, Viễn Đan rất nhớ mẹ đấy! Khi mẹ không có ở đó, đám bác gái kia toàn đến nhà bắt nạt chúng con thôi.” “Bác gái à?” Tiêu Mộc Diên dường như không thể hiểu được lời Viễn Đan nói. “Đúng vậy, chính là đám bác gái trang điểm xinh đẹp nhưng vẫn đặc biệt ngây thơ. Người nào người nấy đều dính vào ba, trông thật là buồn nôn. Viễn Đan hi vọng mẹ có thể về nhà đuổi đám bác gái kia ra ngoài.” “Nếu mẹ đuổi đám người kia ra ngoài, ba con sẽ mất hứng đấy.” “Sao có thể như vậy được? Ba ghét bọn họ không kịp, làm sao có thể mất hứng được chứ?” Viễn Đan quấn lấy Tiêu Mộc Diên nói: “Mẹ, rốt cuộc tại sao mẹ lại không về nhà vậy? Bọn con đều rất nhớ mẹ. Còn có người tự nhiên nói… Tự nhiên nói mẹ đã chết, mẹ lại không định đi mắng bọn họ sao?” Tiêu Mộc Diên vốn định quên hết những chuyện không vui trước đây, nhưng nghe Viễn Đan nói đã khiến cô vô thức nhớ ra. Cô thở dài nói: “Viễn Đan, mẹ cũng rất nhớ các con nhưng bây giờ mẹ thật sự không có cách nào trở về. Đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì mẹ sẽ trở về, có được không?” “Rốt cuộc mẹ có chuyện gì vậy?” Viễn Đan quấn quít lấy Tiêu Mộc Diên hỏi. Tiêu Mộc Diên không thể nói được rốt cuộc là vì những chuyện gì: “Ừ, hay là vậy đi, chờ tới sinh nhật của Viễn Đan, mẹ sẽ trở về được không?” Trên mặt Viễn Đan lập tức lộ ra vẻ sụp đổ. “Mẹ, sinh nhật của con năm nay đã qua rồi.” Cậu còn nhớ rõ ai cũng quên mất sinh nhật năm nay của mình: “Từ sau khi mẹ đi rồi, chẳng ai còn nhớ tới sinh nhật của bọn con nữa. Chờ tới lúc bọn con nhớ ra thì sinh nhật cũng đã qua rồi. Thậm chí không ai nhớ nổi ngày đó mình rốt cuộc đã làm gì nữa.”