CHƯƠNG 340: LÀ NGƯỜI HAY LÀ QUỶ Bác gái? Tô Anh cảm giác tức muốn nổ phổi rồi. Cô ta rõ ràng vẫn đang còn trẻ trung lại bị người ta gọi thành bác gái à? “Cháu có mắt quan sát không thế? Tôi mới hơn hai mươi tuổi mà cháu tự nhiên gọi tôi là bác gái à?” “Vậy bác gái có mắt quan sát không thế? Người này là Tuấn Hạo, chứ không phải Viễn Đan.” Tuấn Hạo còn chưa nói gì, Quả Quả đã đi tới trước mặt của cậu và ngăn cản giúp. Lời này vừa nói ra, Tô Anh liền lúng túng. Không ngờ cô ta lại nhận nhầm người… “Vậy thì đã sao? Dù sao mấy đứa đều trông giống nhau cả. Cháu nhất định phải đi với tôi tới bệnh viện, sau đó xin lỗi Hoằng Nghị nhà chúng tôi.” Tô Anh nói xong đã bắt đầu muốn bắt lấy Tuấn Hạo. Quả Quả kéo Tuấn Hạo tránh ra phía sau: “Bác gái, bác đã biết nhận nhầm người thì phải xin lỗi rồi đi về chứ ạ? Bây giờ bác đang làm gì vậy?” “Đừng gọi tôi là bác gái!” Tô Anh quát lớn và nhìn Quả Quả: “Đám trẻ con nhà này quả nhiên đều không có giáo dục. Chờ tôi được gả vào đây, nhất định phải cố gắng chỉnh đốn mấy đứa mới được.” “Chỉ với bác, một người thậm chí còn không nhận ra người trong nhà chúng cháu mà còn muốn vào nhà chúng cháu sao? Bác không cảm thấy mình đang kể chuyện cười à?” Nguyệt Nguyệt giễu cợt không chút khách sáo, vẻ mặt đầy xem thường. Cho dù Tô Anh thường xuyên nhìn người khác như vậy, nhưng khi người khác nhìn lại, cô ta vẫn sẽ cảm thấy rất không thoải mái. Thấy Tuấn Hạo và Quả Quả chạy tới chỗ khác, cô ta lại giơ tay về phía Nguyệt Nguyệt. “Cháu tên là Nguyệt Nguyệt, tôi nhận ra cháu. Tôi nhất định phải trừng trị cháu đầu tiên.” Tiêu Mộc Diên đúng lúc đưa Viễn Đan vào phòng tắm, kết quả nghe được bên ngoài có tiếng tranh cãi ầm ĩ. Cô đi ra cửa nhìn liền phát hiện có một người phụ nữ đang thò móng vuốt về phía con mình. “Cô làm gì vậy?” Giọng của Tiêu Mộc Diên không hề nhỏ hơn Tô Anh. Cô ta chợt giật mình, quay đầu nhìn người vừa nói. Khi nhìn thấy người đó là Tiêu Mộc Diên, cô ta liền khiếp sợ: “Cô… cô là người hay là quỷ?” Tiêu Mộc Diên đang không rõ Tô Anh nói gì lại chợt nhớ tới tin đồn nhảm do mình tạo ra trong thời gian trước. Cô tùy tiện bảo Lâm Phong truyền ra một câu, không ngờ tự nhiên có hiệu quả không thể tưởng tượng được như vậy. Tốc độ truyền bá này tuyệt đối là đạt tiêu chuẩn nhất định rồi. Tiêu Mộc Diên nháy mắt ra hiệu cho các con. Đám trẻ con nhanh chóng tiếp nhận được. Tiêu Mộc Diên đi tới trước mặt Tô Anh, vẻ mặt đầy hung dữ: “Cô nói thử xem?” Cô nói với giọng lạnh lùng kỳ quái, đồng thời còn trợn trừng mắt. Tô Anh bị nhìn vậy thì cảm giác da đầu tê dại, chỉ vào Tiêu Mộc Diên hỏi: “Cô rốt cuộc là người hay quỷ?” Trong khi nói chuyện, Tô Anh vẫn liên tục lùi lại phía sau. “Bác gái, bác đang làm gì? Bác đang nói chuyện với ai thế?” Nguyệt Nguyệt nhìn Tô Anh với vẻ mặt vẫn chán ghét, nhưng giọng điệu lại rõ ràng là thắc mắc không thể nghi ngờ. “Các cháu không nhìn thấy sao?” Tô Anh chỉ vào Tiêu Mộc Diên và hỏi đám trẻ. Đám trẻ con phối hợp nhìn về phía Tiêu Mộc Diên chỉ rồi đồng thời lắc đầu. “Bác nhìn thấy gì vậy?” Quả Quả hỏi. “Cháu từng nghe ba cháu nói, nhà này của chúng cháu được xây từ rất lâu rồi, trước đây cũng đã có rất nhiều người tới ở. Nhưng người vào ở nhất định phải là người đặc biệt hiền lành, nếu là một người bụng dạ đầy ý nghĩ xấu đến đây thì có thể sẽ thấy thứ gì đó kỳ quái đấy.” Tuấn Hạo bắt đầu nghiêm trang bịa chuyện. Hai đứa trẻ bên cạnh cũng gật đầu: “Em hình như cũng nghe nói qua về chuyện này rồi.” Tô Anh vốn đã hơi sợ, nghe đám trẻ nói vậy lại càng sợ hơn. Bởi vậy, cô ta càng không dám nhìn thẳng vào Tiêu Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn bước từng bước về phía Tô Anh. Tô Anh thì lùi lại từng bước. “Cô đi làm gì? Tôi còn muốn nói với cô về chuyện liên quan tới đám trẻ đấy.” Tiêu Mộc Diên nói. “Tôi không có con, cho nên chắc không có gì để nói cả.” Tô Anh đã lùi đến cuối tường, nhìn Tiêu Mộc Diên trước mặt và nói: “Cô tuyệt đối đừng qua đây.” “Sao tôi không nên qua đấy chứ? Không phải vừa rồi cô nói muốn đưa con tôi đi sao?” Tiêu Mộc Diên hỏi cô ta, trong ánh mắt lóe sáng. “Tôi thật sự rất sợ người khác động vào con tôi, nếu có người động vào con tôi, tôi chỉ có thể đưa kẻ đó đi.” “Đừng!” Tô Anh giơ tay ra ngăn cản Tiêu Mộc Diên. “Tôi không có, tôi còn chưa làm gì cả.” “Còn? Vậy chứng tỏ là cô đã muốn làm à?” “Không, không, cầu xin cô đừng quấn lấy tôi.” Tô Anh sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống. Tiêu Mộc Diên nhìn cô gái trước mặt này và đột nhiên phì cười. Người này nhát gan như vậy, cần gì phải… Tiêu Mộc Diên còn muốn dùng ánh mắt đe dọa một chút nhưng Tô Anh ngược lại đã ngồi bệt dưới đất rồi. Đám trẻ con vây lại. “Bác gái, bác lảm nhảm một mình làm gì vậy? Không phải Tuấn Hạo đã nói đó chỉ là một lời đồn đại thôi sao? Bác có cần phải sợ đến như vậy không?” Nguyệt Nguyệt khoanh hai tay trước ngực và từ trên cao nhìn xuống Tô Anh. Bởi vì Tô Anh đang hoảng sợ nên căn bản không nghe lọt tai những lời Nguyệt Nguyệt nói. “Đúng rồi!” Quả Quả đột nhiên cao giọng. Giọng nói này đã thành công làm cho Tô Anh giật mình. “Đã xảy ra chuyện gì?” Tuấn Hạo phối hợp hỏi. “Em nhớ trong lời đồn đại mà anh vừa nói, người hiền lành không nhìn thấy được, như vậy người lòng dạ xấu xa thì sao? Có phải rất dễ dàng nhìn thấy đúng không?” Ánh mắt Quả Quả nhìn chằm chằm vào Tô Anh nhưng lại đang cười trộm. Nguyệt Nguyệt cũng không bớt buồn cười, hừ lạnh một tiếng: “Vậy nhất định là do lòng dạ bác gái xấu xa rồi! Bác gái, bình thường đã bảo bác phải cố gắng làm người tốt còn không nghe, bây giờ bị thứ gì đó quấn lên rồi. Ôi, loại người thiếu đạo đức như vậy thì không có kết quả gì tốt đâu.” Tô Anh ngồi xuống đất không ngừng run rẩy. Cô ta rất tin tưởng vào truyền thuyết này, nhưng cho tới nay vẫn không cho rằng mình sẽ có thể gặp phải. Đám trẻ con nói một lúc lâu cũng thấy miệng khô lưỡi khô, nhưng Tô Anh vẫn duy trì dáng vẻ vừa rồi khiến chúng đột nhiên nhàm chán. “Bác gái, bác run cái gì chứ!? Ôi chao, thật buồn chán.” Nguyệt Nguyệt cảm giác mình cũng mệt rồi. Hai đứa trẻ khác cũng vậy. Kể cả Tiêu Mộc Diên đứng lâu cũng muốn về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Mộc Diên ôm bụng của mình và chào ba đứa trẻ, tính chuẩn bị trở về phòng. Ba đứa trẻ nhìn bụng của Tiêu Mộc Diên và đặc biệt thông cảm cho cô nên nhìn cô gật đầu, ra hiệu cô có thể đi. Dù sao Tô Anh vẫn tưởng cô là ảo ảnh. “Sao náo nhiệt thế? Chẳng lẽ có khách nào tới chơi sao?” Từ ngoài cửa vọng vào một giọng nói đầy nam tính. Thịnh Trình Việt đã từ ngoài cửa lớn đi vào. Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt và cảm thấy không hiểu. Bây giờ chắc còn chưa hết giờ làm, sao anh lại xuất hiện ở đây? Nhưng Tô Anh đang ngồi bệt dưới đất lại khác. Cô ta giống như thấy được cứu tinh xuất hiện, từ dưới đất đứng phắt dậy và nhào về phía Thịnh Trình Việt. Thịnh Trình Việt mới vừa vào cửa, chỉ nghe trong phòng có tiếng nói chuyện náo nhiệt mới mở miệng trêu chọc một câu. Khi thấy Tô Anh, anh cũng rất chấn động. Đám bảo vệ ở cửa đang làm gì vậy hả? “Trình Việt, em sợ quá!”