CHƯƠNG 345: VỢ CON BỊ BẮT NẠT Giọng nói này có tác dụng uy hiếp rất lớn, thành công khiến những người kia dừng lại, họ nhìn về người đang đứng ở cửa, vốn đang sợ hãi lại nhanh chóng trở nên bình tĩnh. Hiển nhiên, bọn họ không nhận ra Thịnh Trình Việt, và đương nhiên, Thịnh Trình Việt cũng không biết bọn họ. Thịnh Trình Việt đi vào giữa đám người, trực tiếp ôm Tiêu Mộc Diên vào trong lòng, nhìn đám người kia nói: “Gọi hiệu trưởng đến đây.” Những người này đã quen nghe mấy lời thế này rồi: “Có gì thì nói ở đây đi, hiệu trưởng rất…” “Các người không gọi, tôi gọi.” Thịnh Trình Việt nói xong, lấy điện thoại ra nhấn một dãy số. “Ngài Thịnh, sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh mà gọi cho tôi thế ạ!” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng nịnh nọt. Thế nhưng Thịnh Trình Việt lại không rảnh mà khách sáo với ông ta, anh nói: “Ông lập tức đi lên lớp học nâng cao ngay bây giờ cho tôi.” “Ngay bây giờ ạ?” Hiệu trưởng hơi chần chừ: “Hiện giờ tôi không có ở trường.” “Không cần biết ông đang ở đâu, tôi cho ông thời gian một tiếng, nhanh chóng chạy về trường cho tôi.” Thịnh Trình Việt trực tiếp ra lệnh. “Ngài Thịnh, có chuyện gì xảy ra sao?” Hiệu trưởng mơ hồ có dự cảm bất an. Thịnh Trình Việt liếc những người trước mặt: “Tôi thật sự không ngờ thì ra trong trường của các người lại có nhiều kẻ ỷ mạnh hiếp yếu đến vậy.” Trái tim hiệu trưởng run lên, ông hỏi: “Ngài Thịnh, có thể nói cụ thể đầu đuôi câu chuyện cho tôi biết không?” “Vợ con tôi bị người ta bắt nạt, ông nói xem nên làm sao bây giờ?” Thịnh Trình Việt trực tiếp nói thẳng với hiệu trưởng. Hiệu trưởng luống cuống: “Làm sao có thể? Ngài Thịnh? Ngài Thịnh?” Ông gọi, nhưng chỉ nghe thấy âm báo máy bận từ đầu dây bên kia, Thịnh Trình Việt ắt hẳn là cúp máy ngang rồi. Ông ta đang tham gia buổi báo cáo học thuật ở Phòng Giáo dục Thành phố, kết quả lại nhận được cú điện thoại này, ông lập tức đứng dậy xin phép rời khỏi, bắt đầu chạy về trường. Đám người kia thừa dịp ông vắng mặt đã làm trò gì? Sau khi Thịnh Trình Việt cúp điện thoại, anh nhìn những người này: “Bây giờ anh dẫn chúng tôi lên phòng Giáo vụ đi, hiệu trưởng của các anh trong vòng một tiếng nữa sẽ đến, chúng tôi sẽ chờ ở đó.” Người xung quanh nghe vậy liền kinh ngạc, vốn muốn hỏi Thịnh Trình Việt có gọi điện cho hiệu trưởng thật hay không, nhưng Thịnh Trình Việt trời sinh vốn có khả năng trấn áp người khác, khiến người ta không tự chủ được mà làm theo lời anh. Tiêu Mộc Diên và Viễn Đan cùng đi theo Thịnh Trình Việt đến phòng Giáo vụ, đương nhiên, Tô Hoằng Nghị cũng đi theo. “Dượng, sao dượng lại theo phe bọn họ ăn hiếp con?” Tô Hoằng Nghị nhìn thấy Thịnh Trình Việt liền hỏi. Thịnh Trình Việt nghe xưng hô như vậy tâm trạng liền trở nên không tốt, Tiêu Mộc Diên cũng vậy, cô chất vấn: “Sao đứa nhỏ này lại gọi anh là dượng! Anh và Tô Anh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tiêu Mộc Diên nói xong, trong đầu bỗng nhớ đến chuyện mà cô nhìn thấy ở ngay cổng chính Thịnh Thế vào ngày cô rời khỏi đó… Cô đột nhiên im bặt. Thịnh Trình Việt cảm thấy Tiêu Mộc Diên đang nghi ngờ anh, anh nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên, nói: “Giữa bọn anh không có chuyện gì hết, tin anh.” Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, ánh mắt anh vẫn chân thành như vậy, cuối cùng, Tiêu Mộc Diên vẫn vô thức tin tưởng anh. Dù sao thì, chuyện Cao Ngọc Mai lúc trước cũng chỉ là hiểu lầm không phải sao? Tô Hoằng Nghị không nhận được hồi đáp cũng không tức giận, không phải là hiệu trưởng sắp đến sao? Nó cũng không tin, không lẽ hiệu trưởng đến mà lại không giúp nó? Đám người kia thật khờ, thế mà lại giúp nó tìm thêm người cứu viện. Mà những người lãnh đạo kia đang đứng bên cạnh, chuẩn bị chờ hiệu trưởng đến. Đúng ngay phút thứ năm mươi chín, Hiệu trưởng quả nhiên đến nơi, ông liếc nhìn thời gian, thầm nghĩ cũng may là không đến trễ. “Hiệu trưởng.” Đám người kia nhìn thấy hiệu trưởng đến, ai nấy đều cung kính đứng dậy chào ông. Mà người được kính trọng như vậy lúc này đang nhìn Thịnh Thịnh Trình Việtmột cách sợ hãi, ông nói: “Ngài Thịnh, không biết trường chúng tôi đã đối xử bất công thế nào đối với vợ cậu và cậu chủ nhỏ vậy?” Nghe hiệu trưởng nói, những người kia đều sợ ngây người, người mà bọn họ vừa đối đãi như vậy, giờ lại được hiệu trưởng đối xử bằng loại thái độ này. Phải biết rằng, cho dù người của Tô thị có đến, ông vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với họ, mấy người này rốt cuộc là có lai lịch gì? “Hiệu trưởng, ông nói sai rồi, người bị bắt nạt ăn hiếp là tôi.” Tô Hoằng Nghị níu lấy áo hiệu trưởng, nó muốn tìm kiếm sự bảo vệ. Hiệu trưởng cúi đầu xuống, nhìn thấy Tô Hoằng Nghị đang đứng đằng sau, cảm thấy chuyện này không đơn giản, cảm giác như sắp xong đời. “Ngài Thịnh, cậu có thể nói cho tôi biết ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Hiệu trưởng cảm thấy mình bây giờ như đang lọt vào sương mù. “Rất đơn giản, như ông thấy đó, cậu bé này nói con trai tôi ăn hiếp nó, nhưng con trai tôi lại nói nó mới là đứa bị bắt nạt, ông nói xem tôi nên tin ai đây?” Thịnh Trình Việt đem vấn đề đẩy cho hiệu trưởng. Hiệu trưởng cảm giác mồ hôi đầm đìa, một bên là nhà họ Tô, một bên là nhà họ Thịnh, bên nào cũng không thể đắc tội, hai đứa nhỏ này làm sao lại gây chuyện với nhau chứ? “Chuyện này… Tôi cảm thấy một bên có phụ huynh, bên kia lại chỉ có lời nói của trẻ con là không ổn.” Hiệu trưởng trước đây vốn cũng là người đã từng giải quyết qua nhiều chuyện, đương nhiên là biết nên xử lý thế nào. Thịnh Trình Việt chỉ nhìn hiệu trưởng, không nói gì, tùy hiệu trưởng muốn làm gì thì làm. Tô Hoằng Nghị vẫn còn đứng một bên kêu la, nhưng hiệu trưởng cũng không để ý đến nó, lại gọi điện cho ba nó. “Ngài Tô, chào anh.” “Hiệu trưởng, có chuyện gì sao? Hoằng Nghị lại bị người ta ăn hiếp nữa à?” “Hoằng Nghị nói như vậy, nhưng phụ huynh bên kia lại nói là Hoằng Nghị bắt nạt đứa trẻ nhà họ, tôi thấy chuyện này khó mà nói rõ ràng được. Nếu ông có thời gian rảnh thì vui lòng đến trường một chuyến.” “Nhưng hiện giờ tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian, để tôi bảo thư ký đi sang đó.” Vị họ Tô kia nói xong, định sai bảo thư ký. “Ngài Tô, nhà kia là nhà họ Thịnh.” Sau khi hiệu trưởng nói xong câu đó, đầu dây bên kia liền im lặng, sau đó, ngài Tô nói: “Hiệu trưởng, trước tiên ông cứ trấn an bọn họ, tôi đến ngay đây.” “Ồ, được rồi.” Hiệu trưởng nói xong cúp điện thoại. Ông đặt di động trên bàn, nhìn những người không có mắt nhìn người này và nói: “Các người còn ngơ ngẩn cái gì, còn không mau đi pha trà, dù sao thì đợi người khác cũng rất buồn tẻ.” “Vâng, vâng” Một đám người chạy đi pha trà, có vài người nịnh hót còn hỏi bọn trẻ muốn uống sữa bò hay là coca. Tiêu Mộc Diên nhìn mọi thứ trước mặt cảm thấy hơi khó tin, cô vỗ ngực Thịnh Trình Việt, nói: “Xem ra trên đời này, nhà tư bản lúc nào cũng được hưởng ưu tiên. “Cho nên em đang khen anh sao?” Thịnh Trình Việt nắm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên, sắc mặt vui vẻ mà nhìn Tiêu Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên như có điều suy nghĩ, cô nói: “Có thể xem như khen cũng được, hôm nay xem ra, anh vẫn rất có tác dụng.” “Cảm ơn vì lời khen, anh cảm thấy rất vui.” Thịnh Trình Việtnói xong, hôn một cái lên bàn tay mà anh đang nắm của Tiêu Mộc Diên. Dáng vẻ bọn họ không coi ai ra gì, thật sự là khiến người ta không biết nên hâm mộ hay ghen tị. “Đúng là không biết xấu hổ.”