CHƯƠNG 350: KHẢ NĂNG CON TRAI CÔ THÍCH CON TRAI Tiêu Mộc Diên thấy Tuấn Hạo đi tới, sau đó cô lại nhìn người trước mặt. Cho dù không cần hỏi thì cô cùng biết rằng Tuấn Hạo tới tìm Quả Quả. Đứa con trai này, tại sao nó không đối xử với cô như cách nó đối xử với Quả Quả cơ chứ? “Không làm gì. Chỉ là hình như lúc nãy Quả Quả bị nước nóng làm bỏng tay nên mẹ hơi lo lắng cho nó.” Giọng nói của Tiêu Mộc Diên mang theo sự thương tiếc, cứ như chuyện đó là có thật vậy. Tuấn Hạo nghe xong thì sốt ruột đi tới trước mặt Quả Quả rồi hỏi, “bị bỏng chỗ nào? Để tôi xem đi!” Vừa nói, Tuấn Hạo vừa cầm lấy tay của Quả Quả. Tiêu Mộc Diên lặng lẽ liếc mắt rồi rời khỏi nơi này. Quả Quả lập tức rút tay về và nói, “Tớ không bị bỏng mà! Lúc nãy tớ đổ nước lạnh.” “Thế à? Cậu không sao là tốt. Chúng ta trở về đi. Lúc nãy tớ đã xem bài tập của cậu, cậu làm sai một câu rồi.” Tuấn Hạo nghe Quả Quả nói vậy thì yên tâm hẳn. Sau đó cậu dẫn nó về phòng. Quả Quả đang suy nghĩ tại sao Tiêu Mộc Diên lại phải nói thế, dường như cô đang thăm dò nó… Thật ra thì Tuấn Hạo cũng nghĩ đến nhưng cậu không hề nói gì. Cậu đoán rằng khả năng mẹ cậu đã biết ý nghĩ của cậu. Sau khi về phòng, Tiêu Mộc Diên liên tục than thở. Thế nên khi Thịnh Trình Việt về phòng và nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Mộc Diên, sau đó anh nhớ đến lúc cô ăn cơm cũng không hề yên lòng nên mở miệng hỏi, “Vợ à, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt rồi lại rơi vào sự than vãn vô hạn, cô nói, “Tại sao đứa con trai này lại đối tốt với người khác thế?” “Sao cơ?”Thịnh Trình Việt cảm thấy rằng anh không hiểu được Tiêu Mộc Diên đang nói gì. “Em nói đến Tuấn Hạo đó!” Nhớ đến ánh mắt mà nó nhìn Quả Quả, ôi chao, đúng là không biết nên nói gì nữa. Nói đến Tuấn Hạo, Thịnh Trình Việt dường như nghĩ tới điều gì nên nói, “Có phải em cảm thấy rằng quan hệ giữa Tuấn Hạo và Quả Quả không bình thường đúng không?” Nghe thấy câu hỏi của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy có chút lờ mờ, cô quay đầu nhìn Thịnh Trình Việt, “Khả năng con trai của chúng ta thích con trai rồi…” Lúc nói ra câu này, Tiêu Mộc Diên cố gắng nhỏ giọng lại và đã làm cho Thịnh Trình Việt cười như điên mà không thể ngừng được. Trời ạ, tại sao anh lại có cô vợ đáng yêu thế này cơ chứ? “Này, anh cười gì chứ? Em đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh đấy!” Thấy Thịnh Trình Việt cười như điên, Tiêu Mộc Diên lập tức gục mặt xuống. Thịnh Trình Việt thấy vậy thì lập tức đầu hàng, “Xin lỗi, anh chỉ muốn hỏi em rằng em cảm thấy Quả Quả là con trai sao?” “Ý anh là sao?” Tiêu Mộc Diên nhìn bộ dáng cổ quái của Thịnh Trình Việt rồi hỏi, “Nếu Quả Quả không phải con trai chẳng lẽ là con gái à?” Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên rồi yên lặng không nói. Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt không nói gì thì nhìn anh. Khi nhìn thấy dáng vẻ không giống như đang nói đùa của anh, cô ngạc nhiên hỏi, “Chẳng lẽ là em đoán đúng rồi?!” Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên một lúc lâu rồi gật đầu. Bây giờ, hai chữ “phức tạp” cũng không đủ để hình dung tâm trạng của Tiêu Mộc Diên. Dù gì cô cũng là một người phụ nữ, thế mà cô còn nhận sai con trai với con gái! “Em thấy rằng con trai của chúng ta thật là lợi hại. Nó chỉ liếc nhìn một cái mà biết được giới tính của người khác rồi.” Tiêu Mộc Diên lắc đầu, con trai của cô, đứa nào đứa nấy cũng giỏi hơn người. Cũng may có Nguyệt Nguyệt còn đỡ hơn một chút. Hi vọng đứa bé trong bụng này sẽ là áo bông nhỏ tri kỉ của cô! Thịnh Trình Việt mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt. Anh còn định sờ bụng cô để giao lưu với đứa con tương lai thì… Tiêu Mộc Diên đột nhiên hét lên, “Không đúng! Nếu như Tuấn Hạo không biết Quả Quả là nữ thì sao? Vậy thì chẳng phải là nó thích con trai sao?” Thịnh Trình Việt cảm thấy trên trán anh đã toát mồ hôi lạnh rồi, người phụ nữ này kinh hãi hét lên đúng là hù đến anh. Anh giơ tay lên và ôm lấy bả vai của Tiêu Mộc Diên, “Con em mà em còn không biết sao? Nó tinh khôn từ nhỏ rồi. Anh đoán nó biết Quả Quả là gái nên mới đối xử tốt với con bé đấy. Vả lại, cái tên Quả Quả thật sự rất nữ tính.” Tiêu Mộc Diên nghe xong thì cảm thấy dường như đúng là có chuyện này. “Vậy tại sao nó lại nói mình là con trai? Không đúng, tại sao nó là gái nhưng lại tự nhận là trai chứ?” Tiêu Mộc Diên nhớ lại lời nói kiên định của Quả Quả ngày trước. “Nhưng tại sao anh biết?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nhìn Thịnh Trình Việt, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu. Bây giờ thật sự rất khó nhìn ra những đứa nhóc nhỏ tuổi là trai hay gái. Thịnh Trình Việt nói, “Anh xét nghiệm DNA và chứng minh được rằng đứa bé này là con của Cao Ngọc Mai nhưng không phải của anh. Hơn nữa anh thuận tiện xét nghiệm giới tính của con bé luôn.” Tuy cô đã sớm biết Quả Quả và Thịnh Trình Việt không có quan hệ huyết thống nhưng lúc trước cô đã bị hù doạ trước sự kiên định của Cao Ngọc Mai. Trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn còn một thắc mắc nhỏ nên cô hỏi, “Có phải Cao Ngọc Mai không biết đứa bé đó không phải là con anh?” Thật ra thì Thịnh Trình Việt đã từng cân nhắc đến chuyện mà Tiêu Mộc Diên vừa nói. Lúc đầu, Cao Ngọc Mai kiên định nói anh có thể xét nghiệm DNA. Hơn nữa, lúc anh biết đến đứa bé đó thì cô ta gần như điên cuồng rồi. Nên hành động đó thật sự rất dễ khiến người ta nghi ngờ. “Vậy thì cô ta có biết giới tính của đứa bé không?” Tiêu Mộc Diên nghi ngờ, Cao Ngọc Mai cùng bọn họ thì sao lại không biết rõ gì hết vậy?! Thịnh Trình Việt lắc đầu. Tiêu Mộc Diên không nhịn được nói một câu, “Đúng là không biết chịu trách nhiệm.” Cô vừa nói vừa nhìn Thịnh Trình Việt, không biết sắc mặt của anh sẽ như thế nào. Dù sao thì cô cũng không phải là loại người thường xuyên xỉ vả người khác. Thế mà Thịnh Trình Việt lại không bày tỏ sắc mặt gì. Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy cô nói đến người mà anh từng thích thưở thiếu thời là không đúng lắm nên kịp thời chuyển đề tài. “Nếu như Quả Quả là con gái như lời anh thì em cảm thấy con bé cũng không tệ. Dù sao thì nó đối với em rất tốt, cũng rất tri kỉ nữa. Nhưng mà con bé vẫn có một chút không tốt.” Một chút đó chính là chuyện mà cô ghét nhất từ trước đến giờ. Thịnh Trình Việt thấy được vẻ mặt của cô nên phối hợp hỏi, “Nó không tốt chỗ nào?” “Nó hiểu chuyện quá!” Giống như ba đứa con của cô thế nhưng nó thường xuyên có vẻ rất cô đơn. Điều đó làm cho người ta cảm thấy nó rất hiểu chuyện và đau lòng cho nó. Thịnh Trình Việt không hề cảm thấy anh làm cha thất bại. Chẳng biết tại sao nhưng đứa nào đứa nấy cũng biết cách tìm rắc rối thế này? “Này, anh nói xem. Nếu như chúng ta đối xử với con bé tốt hơn nữa thì con bé có làm nũng với em như Nguyệt Nguyệt không?” Thịnh Trình Việt bày tỏ rằng anh thật sự không trả lời câu hỏi của cô được, anh phải trả lời thế nào cơ chứ? “Thôi, hỏi anh thì anh cũng không biết. Sau đó em tự thử là biết rối.” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa xoay người đi vào phòng rửa mặt, “Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, phải chuẩn bị đi ngủ.” Thịnh Trình Việt, “…” Người phụ nữ này thay đổi thật nhanh. Tiêu Mộc Diên ngâm nga ca khúc nào đấy. Hiện tại cô đang cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao thì cô cũng đỡ phải chuyện tìm vợ cho một đứa con trai rồi.