CHƯƠNG 368: NGƯỜI ĐẢM NHIỆM CHỨC TỔNG GIÁM ĐỐC THỊNH THẾ TIẾP THEO Thịnh Trình Việt chỉ ngồi ở chỗ đó, vẫn không nói một lời nào. Tổng giám đốc Tô thị thấy Thịnh Trình Việt bình tĩnh thì không vui nói: “Tổng giám đốc Thịnh có biết người đảm nhiệm chức tổng giám đốc Thịnh Thế tiếp theo là ai không?” Nhìn dáng vẻ của Tổng giám đốc Tô thị, Thịnh Trình Việt gần như đã đoán được rồi. “Tổng giám đốc Tô, tôi đã không có bất kỳ liên quan nào với Thịnh Thế nữa. Bởi vậy, tổng giám đốc Thịnh Thế có đổi thành ai cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì với tôi cả.” Thịnh Trình Việt nói rất rõ ràng, anh đã không có hứng thú với Thịnh Thế nữa. Lúc này, Tiêu Mộc Diên vẫn đứng ở cửa. Đỗ Trang cầm điện thoại đi tới trước mặt cô. Trên điện thoại của cô ấy có trang tin tức mới nhất. “Tổng giám đốc, cô xem.” Tiêu Mộc Diên nhìn tiêu đề lớn nhất trên trang chủ có liên quan tới Thịnh Thế. “Thịnh Thế chào đón nữ tổng giám đốc đầu tiên.” Mà trên trang chủ có in rõ ràng gương mặt của Tô Anh, cô ta còn kiêu ngạo nhìn mọi người, cằm hất cao. Nhưng Tiêu Mộc Diên không thể không nói, lúc này cô ta đúng là có vài phần khí phách khiến cho không ai có thể liên hệ cô ta với cô gái trong trung tâm thương mại kia. Tổng giám đốc Tô thị thấy hai người đứng ngoài cửa, nhìn điện thoại của cô và nghĩ các cô chắc đã biết, vì vậy cũng có thể thoải mái khoe khoang. Ông ta nhìn Thịnh Trình Việt nói: “Tổng giám đốc Thịnh Thế bây giờ chính là con gái của tôi, Tô Anh. Tôi ở đây lại phải cám ơn Tổng giám đốc Thịnh đã nhường chức nên con gái của tôi mới có được một vị trí tốt như vậy.” Nhưng Tổng giám đốc Tô thị chỉ nhìn thấy được ba gương mặt lạnh lùng. Ông ta tất nhiên cho rằng đây là do ghen ghét. Chỉ có điều ông ta có thể tha thứ cho sự ghen ghét này vì nó làm cho ông ta thấy hưng phấn. “Nếu chuyện tôi tới đây đã được giải quyết xong, vậy tôi rời đi trước đây.” Tổng giám đốc Tô thị nói xong liền rời đi. Chờ người của Tô thị đi rồi, Tiêu Mộc Diên đi tới trước mặt Thịnh Trình Việt. Nhìn anh bình tĩnh như vậy, cô suýt nữa thì giơ tay lên vỗ vào mặt anh: “Có phải anh đã biết rồi đúng không?” Thịnh Trình Việt giả vờ nghe không hiểu, hỏi ngược lại: “Anh biết cái gì?” “Anh còn giả vờ ngốc à? Có phải anh đã sớm biết tổng giám đốc Thịnh Thế tiếp theo là Tô Anh đúng không?” Thịnh Trình Việt rất tự nhiên ôm lấy Tiêu Mộc Diên, cọ mặt vào trong ngực cô và gật đầu. Tiêu Mộc Diên thở dài hỏi tiếp: “Anh có nắm chắc về chuyện đánh cược với Âu Vũ Đình không?” Lần này Thịnh Trình Việt lắc đầu, vì vậy rất thành công nhận được một tát của Tiêu Mộc Diên… “Thịnh Trình Việt, cả nhà chúng ta chỉ có thể dựa vào anh để ăn cơm, nếu như anh chết đi, em sẽ để cho con anh chôn cùng.” Giọng nói của Tiêu Mộc Diên rất nặng nề. Thịnh Trình Việt biết mình thật sự đã dọa được cô, vừa ngẩng đầu đã thấy trên mặt Tiêu Mộc Diên có vệt nước mắt. Anh giơ tay lên lau nước mắt cho cô, đau lòng nói: “Xin lỗi, vừa rồi anh chỉ đùa với em thôi. Anh có lòng tin tuyệt đối có thể biến Tiêu thị thành dáng vẻ như Thịnh Thế.” “Chà chà, các người làm như vậy có suy nghĩ tới tâm trạng của Đỗ Trang không hả?” Trong lúc nhiệt độ đang tăng cao, ngoài cửa lại vọng đến một giọng nói lạnh lùng. Tiêu Mộc Diên không cần nhìn cũng biết được người ở ngoài cửa là Trương Bân Bân. Trương Bân Bân hỏi Đỗ Trang: “Đỗ Trang, có phải bây giờ cô còn đang độc thân không?” Đỗ Trang không rõ ý của Trương Bân Bân nhưng vẫn thành thật gật đầu. Trương Bân Bân thấy vậy lại lên án Tiêu Mộc Diên: “Cậu xem thử đi. Cấp dưới của cậu còn độc thân mà cậu dám khoe ân ái không chút kiêng kỵ như vậy sao? Cậu không sợ bị sét đánh à?” “…” Trương Bân Bân nói vậy làm cho Tiêu Mộc Diên cảm thấy bất đắc dĩ. Vừa rồi cô khoe ân ái sao? Rõ ràng hai người bọn họ đang nói về cuộc sống gian nan… Hình như cũng không phải là điều này. “Vợ à, em có đói không? Bây giờ đã không còn sớm nữa, chúng ta có thể ăn cơm được rồi.” Tiêu Mộc Diên không nói gì nhưng Thịnh Trình Việt đã mở miệng trước. Đây là tiết tấu lại cho người ở cửa ăn một đống thức ăn cho chó rồi(ý nói lại bị chứng kiến cảnh quan tâm, ân ái của người khác). Trương Bân Bân đang choáng váng thì Âu Vũ Đình đã đến bên cạnh của cô ấy. “Sao anh lại ở đây?” Trương Bân Bân hỏi. “…” Âu Vũ Đình cố làm cho mình bình tĩnh lại, mỉm cười trả lời vấn đề của Trương Bân Bân: “Cưng à, không phải anh đi với em tới đây sao?” Thật ra xưng hô của Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt vừa rồi cũng không có gì, nhưng cách xưng hô của Âu Vũ Đình với Trương Bân Bân lại làm người ta ăn một chén thức ăn cho chó chân chính. Đỗ Trang không lên tiếng, lặng lẽ rời khỏi đó. Trương Bân Bân nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì bắt đầu đánh mạnh vào vai của Âu Vũ Đình: “Anh làm gì mà buồn nôn thế hả? Anh xem thử đi, con gái người ta cũng bị anh làm cho phải tức giận bỏ đi rồi kìa.” Âu Vũ Đình lộ ra vẻ mặt vô tội: “Cưng à, con gái người ta cũng không có liên quan gì với anh, anh nghĩ mình cũng không cần suy nghĩ nhiều.” Tiêu Mộc Diên đứng dậy nói: “Bây giờ thật sự không còn sớm nữa, tôi thấy chúng ta nên đi ăn cơm thôi. Suy nghĩ đến tình hình của chúng tôi bây giờ không quá tốt, có phải hai vị đây nên mời chúng tôi một bữa hay không?” “Chuyện này…” Trương Bân Bân nói: “Tiêu Mộc Diên, bây giờ nhà các cậu còn chưa phá sản đâu.” “Tớ thật sự không ngờ cậu lại keo kiệt như vậy.” Tiêu Mộc Diên bất lực lắc đầu, giống như bản thân mình nhìn nhầm người rồi. Trương Bân Bân nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm thôi. Ai bảo trước đây bọn tớ thường tới ăn cơm chực ở nhà cậu chứ? Bây giờ cho các cậu ăn trả lại cũng được.” Lời này thật đúng là hiểm có. Tiêu Mộc Diên cẩn thận nhìn Trương Bân Bân làm cô ấy thấy khó hiểu: “Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?” “Oa, thật kỳ lạ, dường như thật sự tự nguyện này.” “Nói nhảm.” Trương Bân Bân nói xong kiêu ngạo quay đầu, không để ý tới Tiêu Mộc Diên nữa. Trương Bân Bân đi trước, Âu Vũ Đình đi theo, Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt cũng đi theo phía sau. Thật ra Tiêu Mộc Diên vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi nên hỏi: “Sao Tô Anh lại trở thành tổng giám đốc Thịnh Thế tiếp theo chứ? Anh có biết nguyên nhân không?” Thịnh Trình Việt cũng xem như có biết một chút về chuyện lúc đó, nhưng anh tin tưởng Tiêu Mộc Diên tuyệt đối sẽ không thích nghe, vì vậy chỉ mơ hồ nói: “Lúc đó, sau khi chúng ta đi đã xảy ra chuyện khác, nhưng không phải chúng ta đi tương đối sớm sao? Cho nên chúng ta không biết là phải thôi.” “Nhưng em luôn cảm thấy kỳ lạ. Từ trước tới nay, Tô thị và Thịnh Thế thậm chí còn ít hợp tác, sao lúc này Tô Anh lại có thể trở thành tổng giám đốc được?” Chuyện này là sao chứ? Tiêu Mộc Diên cứ có cảm giác Thịnh Thắng đối xử quá tốt với Tô Anh, lại thêm lời con nói làm cô không nhịn được phải nghi ngờ. Tiêu Mộc Diên nghi ngờ lời con nói là thật. Nhưng nếu là thật… Cô chỉ nghĩ tới đã rùng mình một cái. “Được rồi, bây giờ đừng suy nghĩ tới mấy chuyện này nữa. Chúng ta vẫn nên đi ăn cơm thôi.” Thịnh Trình Việt ngăn cản Tiêu Mộc Diên đưa ra vấn đề tiếp theo cùng suy nghĩ trong lòng cô. Tiêu Mộc Diên được Thịnh Trình Việt nhắc nhở cũng cảm thấy đói bụng. Cô nghĩ, hay mình cứ lấp đầy cái bụng trước đã, sau này về nhà lại chất vấn Thịnh Trình Việt cũng không muộn đâu.