CHƯƠNG 379: CHÚNG BỊ LỪA RỒI Chuyện hôm đó mà chúng nói đến rất có sức hấp dẫn, quả thật là một bức tranh rất đẹp. Dường như Quả Quả cũng nhớ lại ngày hôm đó, điểm khác với họ là họ là người rất may mắn trong số đó. Quần áo rất đẹp, chung quanh có rất nhiều người giống như vệ sĩ vây quanh họ, nhìn không phải người ở cùng thế giới với nó. Còn nó, toàn thân đều là những món đồ rách rưới, là một đứa trẻ dơ dáy. Nó nhớ bởi vì nó nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt, mẹ ruột của nó nói chỉ cần tìm được “người cha” này thì cả nhà họ có thể đoàn tụ, sau đó có thể cùng nhau sống trong căn nhà lớn, buổi sáng còn có sữa nóng và bánh mì. Lúc đó nó có sự mong muốn vô bờ đối với sữa nóng và bánh mì, dù sao cũng đã rất nhiều năm rồi không được ăn món ngon, càng đừng nói đến việc nó sẽ có lúc đoàn tụ với người nhà. Vốn dĩ Tuấn Hạo cũng nhiệt tình thảo luận với chúng nhưng rất lâu vẫn không nghe thấy Quả Quả ở bên cạnh lên tiếng, cậu liền quay đầu sang nhìn con bé. Mắt của con bé vẫn đen láy, nó nhìn chúng với vẻ ngưỡng mộ, khóe miệng còn hơi mỉm cười. Dáng vẻ này khiến Tuấn Hạo thương xót cô bé này vô hạn. Nhưng Tuấn Hạo cũng không biết Viễn Đan ở bên cạnh vẫn luôn chú ý đến hành động của cậu và Quả Quả. Viễn Đan cảm thấy chuyện này có sự mập mờ. “Này, mọi người ai ai cũng mất tập trung gì vậy? Em đang rất nghiêm túc nói về kế hoạch của em, mọi người cho một ý kiến có được không?” Nguyệt Nguyệt đột nhiên nói to. Bởi vì câu nói to này của Nguyệt Nguyệt mà chúng đều sực tỉnh. “Quả Quả, em có xem lá thư tình ba viết cho mami lúc nãy không?” Tuấn Hạo đột nhiên hỏi. Quả Quả lắc đầu: “Không có, nhưng theo như dì Diên nói thì hình như là rất sến súa.” Nghe đến hai từ “sến súa” này khiến Nguyệt Nguyệt không khỏi thở dài: “Quả nhiên là ba đang lừa chúng ta, kỷ niệm ngày kết hôn cái gì chứ, đây rõ ràng là muốn mấy người chúng ta xin tha thứ giúp ba mà thôi. Bây giờ em thấy không muốn giúp ba một chút nào cả, làm sao đây?” “Anh thấy kế hoạch lúc nãy cũng khả thi, chúng ta bàn bạc với ba trước đã, nếu như ba đồng ý thì chúng ta lại mượn cơ hội dọa ba cũng được.” Viễn Đan nói như vậy. Khóe môi của cậu hơi nhếch lên, khiến người ta nhìn lại có cảm giác như cậu đang có vài mục đích khác nào đó. “Viễn Đan, dù sao đó cũng là ba của anh.” Nguyệt Nguyệt không nhịn được liền nhắc nhở. “Đương nhiên anh biết đó là ba anh, nếu không thì tại sao anh còn giúp ông ấy?” Viễn Đan âm thầm trợn mắt lườm Nguyệt Nguyệt một cái. “Vậy cuộc họp của chúng ta đến đây thôi, bây giờ đã rất muộn rồi, có thể ngủ được rồi, hai người cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Tuấn Hạo bắt đầu ra lệnh đuổi khách. Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt nhìn nhau, nghĩ lúc này quả thực là không còn sớm, thế là chúng liền về phòng trước. Chỉ là Viễn Đan vẫn nhìn Quả Quả thêm một chút, dù sao cũng cảm thấy thật sự có chỗ kỳ lạ. Lúc ra ngoài Nguyệt Nguyệt mới đột nhiên nghĩ đến chuyện mái tóc của Quả Quả, nó hỏi Viễn Đan: “Anh từng thấy con trai để tóc dài như vậy chưa?” Viễn Đan lắc đầu, Nguyệt Nguyệt sờ sờ mái tóc của mình, tuy cũng khá dài nhưng vẫn chưa chạm đến lưng: “Tóc ấy còn dài hơn tóc của em nữa, chẳng trách lại phải đội mũ. Nếu Quả Quả ra ngoài với dáng vẻ như lúc nãy, trăm phần trăm sẽ bị người khác tưởng là con gái cho xem. Quan trọng nhất là người ta trông cũng rất xinh nữa.” Nguyệt Nguyệt nhớ đến dáng vẻ của Quả Quả khi nó vừa vào phòng, vẻ đẹp đó rất chân thật, môi đỏ răng trắng mắt đen láy. Cho dù bình thường Nguyệt Nguyệt vô cùng tự tin nhưng lúc nhìn thấy Quả Quả cũng cảm thấy mình không bằng đối phương. Thật ra cảm giác của Viễn Đan cũng như vậy, thế nên cậu lại càng nghi ngờ hơn. Nhưng hình như Nguyệt Nguyệt không hề có vẻ nghi ngờ chút nào, bởi vậy cậu cũng không muốn nói thẳng ra. Buổi tối, Tiêu Mộc Diên ở trong phòng một mình, cô nghĩ đến lời Quả Quả nói lúc nãy. Nói thật thì lúc mới đầu cô cũng thật sự giật mình vì câu “kỷ niệm một năm vui vẻ” đó, nhưng điều này hình như không giống trong trí nhớ của cô lắm. Thế là cô lục tìm giấy đăng ký kết hôn trong ngăn tủ đầu giường ra, sau khi nhìn thấy ngày tháng là cô có thể xác định Thịnh Trình Việt đang nói dối. Một năm cái quỷ gì, thời gian vẫn chưa đến. Lúc muộn hơn Tiêu Mộc Diên đã ngủ, nhưng trong lúc mơ màng dường như cô cảm nhận được đầu giường rung rung. Lúc này đã thật sự làm Tiêu Mộc Diên sợ, cô choàng mở mắt ra, đang muốn hét lên thì cô bị người kia bịt miệng lại. “Đừng sợ, là anh.” Giọng nói quen thuộc vang lên trong căn phòng này, cuối cùng Tiêu Mộc Diên mới thả lỏng. Cô xoay người lại, vỗ lên ngực người kia: “Thịnh Trình Việt, anh có bệnh hả! Đêm khuya lại còn dọa em.” Thịnh Trình Việt chỉ có thể cười ngượng, anh nói: “Đây không phải là vì em không cho anh vào phòng sao? Vợ à, chúng ta thật sự đã không gặp nhau rất lâu rồi, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?” Tiêu Mộc Diên tim phủ định miệng khẳng định :”Không nhớ.” Tiêu Mộc Diên vừa nói dứt lời thì môi của cô đã bị người kia chặn lại. “Anh vô cùng hiểu vợ của anh, lời cô ấy nói luôn là lời nói ngược, cho nên cô ấy nói không nhớ chính là nhớ.” Thịnh Trình Việt nói. Nhưng Tiêu Mộc Diên lại lắc đầu: “Xem ra anh hiểu chưa đủ, em nói không nhớ là thật sự không nhớ.” Thịnh Trình Việt ảo não thở dài: “Vợ à, hay là chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé, mấy ngày nay tâm trạng của anh cũng rất khó chịu.” “Anh khó chịu cái gì? Không phải em đã nói với anh rồi sao? Không có chứng cứ thì đừng đến trước mặt em, chứng cứ đâu?” Tiêu Mộc Diên chất vấn. Thịnh Trình Việt ngẩn người tại chỗ. Tiêu Mộc Diên thấy dáng vẻ của anh, sắc mặt vốn trở nên khá tốt trong nháy mắt lại biến thành xám xịt: “Ngài Thịnh, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, nếu anh thật sự muốn giải thích với em, chắc hẳn là đã sớm có được chứng cứ gì đó rồi chứ.” Thịnh Trình Việt lấy điện thoại di động ở sau người, phát đoạn video đó cho Tiêu Mộc Diên xem. Hình ảnh đen trắng là do camera ở cổng Thịnh Thế ghi được. Vì là quay từ trên xuống dưới nên người ta rất dễ nhìn rõ chuyện này diễn ra như thế nào. Nội dung video này phát xong, trên cơ bản là sự việc cũng đã được giải thích rõ ràng. Thế nhưng Tiêu Mộc Diên rất bình tĩnh xem, trên mặt không có chút thay đổi nào. Vốn dĩ Thịnh Trình Việt còn mong Tiêu Mộc Diên xem xong sẽ ôm lấy anh hôn một cái, nói một câu kiểu như “xin lỗi chồng” gì đó, vậy nhưng mà không có, cô chỉ gật đầu sau khi xem xong. Thịnh Trình Việt ném điện thoại sang một bên rồi đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, anh nói với cô: “Vợ à, xem xong rồi có cảm giác hiểu lầm anh không?” Tiêu Mộc Diên không để ý đến anh. “Vợ à, có cảm thấy áy náy với anh chút nào không?” Tiêu Mộc Diên vẫn không để ý đến anh. Thịnh Trình Việt có cảm giác thất bại chưa từng có. Anh thẳng thừng lật người Tiêu Mộc Diên lại, nhưng bởi vì chung quanh rất tốt nên anh không nhìn rõ vẻ mặt của cô, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm vai Tiêu Mộc Diên hơi run lên.