CHƯƠNG 380: BỊ NGƯỜI ĐÙA GIỠN “Vợ ơi?” Thịnh Trình Việt gọi một tiếng, nhưng người trước mắt cũng chẳng có phản ứng gì, anh lại gọi một tiếng nữa, Tiêu Mộc Diên vẫn không có phản ứng. Anh nghĩ, chẳng lẽ bởi vì mới nãy mình hù tới cổ? Hay là mới vừa làm sai chỗ nào để cổ tức giận à? Không phải em ấy khóc đấy chứ? Thịnh Trình Việt nghĩ tới đây, bị chính mình làm cho giật mình, kết quả là, anh lập tức bật đèn lên. Ai biết Tiêu Mộc Diên lại nở một nụ cười xán lạn với anh. “Chuyện này…” Thịnh Trình Việt cảm thấy có chút mơ màng. Tiêu Mộc Diên nói: “Có phải vừa nãy dọa đến anh không?” Thịnh Trình Việt gật đầu. Tiêu Mộc Diên nói: “Thật ra em đã xem video vừa nãy rồi, Thảo An có gửi cho em một bản, còn nói tốt cho anh thật nhiều, bảo em đừng trách anh.” “Thảo An? Hai em trở nên thân thiết từ bao giờ thế?” Thịnh Trình Việt hỏi. Tiêu Mộc Diên nhún vai, tỏ vẻ mình cũng chả biết. “Chắc là cứ tự nhiên thế mà thân thiết nhau thôi.” “Em nhận cái video này hồi nào vậy?” Thịnh Trình Việt hỏi. Tiêu Mộc Diên suy nghĩ rất cẩn thận, rồi nói: “Hình như đã nhận được mấy ngày rồi, có lẽ là từ hôm ở công ty về đó.” “Ngày em đi công ty về?” Thịnh Trình Việt suy nghĩ một lát, rốt cuộc ngày em ấy từ công ty về kia là ngày nào, anh cẩn thận suy nghĩ, không phải là ngày anh gọi điện đó à? Chính là ngày anh nhờ Thịnh Thảo An đi điều tra camera đó, kết quả ngày đó em ấy đã nhận được video nhưng không đưa cho anh, là ý này ư? Thấy mặt Thịnh Trình Việt đen hết cả lên, Tiêu Mộc Diên mới cảm thấy tình hình chuyện này có gì đó không đúng lắm. Vẻ mặt Thịnh Trình Việt tối sầm lại, anh hỏi: “Em đã biết được sự thật về chuyện này, sao mấy ngày nay vẫn cứ phớt lờ anh?” Tiêu A Tinh nói: “Cũng bởi vì em đã thu được video rồi, hơn nữa là nhận từ tay người khác, chẳng phải anh. Em tin là với năng suất của anh thì sẽ không kém như vậy mới đúng, nhưng anh vẫn để em chờ thật lâu.” “Vợ ơi, em biết anh lấy cái video này từ đâu không?” Anh hỏi. Cô lắc đầu, nói: “Em không biết.” “Anh cũng lấy từ chỗ Thịnh Thảo An.” Nói đến đây, vẻ mặt của anh đã đen kịt. “Chẳng lẽ anh biết năng lực của bản thân không tốt, nên mới đi nhờ người khác giúp đỡ?” Tiêu Mộc Diên hỏi. “Ban đầu là anh bảo Thịnh Thảo An đi điều tra, thu lại video.” Thịnh Trình Việt nói, mặt anh đã đen như than rồi. Tiêu Mộc Diên không rõ lắm, nhìn Thịnh Trình Việt. Thấy Tiêu Mộc Diên không hiểu, Thịnh Trình Việt cũng không ngại gì, nói chuyện này cho cô nghe: “Hình như Thịnh Thảo An nhận video lâu rồi, nhưng hôm nay mới đưa cho anh, là bởi vì anh nói với em ấy, hôm nay là kỷ niệm ngày kết hôn của hai đứa mình, dù sao thì nên gặp mặt một lần mới được. Cứ bán thảm hình tượng như thế, em ấy mới chịu đưa video cho anh…” Tiếng Thịnh Trình Việt rất trầm, sau khi Tiêu Mộc Diên nghe xong, thì cười thật to. “Thịnh Trình Việt, đây là anh bị người ta đùa giỡn đó!” Tiêu Mộc Diên cười tới mức không kiềm được. Thịnh Trình Việt cúi gằm mặt xuống, rồi thò tay nhéo gương mặt của cô. Làn da của Tiêu Mộc Diên rất đẹp, trắng nõn mịn màng, anh ấy chỉ hơi dùng sức một chút, mặt cô đã đỏ lên rồi. Đã là mẹ của nhiều đứa bé như thế, sao da em ấy vẫn còn đẹp như thế chứ? Thịnh Trình Việt thở dài, rồi buông ra Tiêu Mộc Diên, ôm lấy cô. “Nếu như bây giờ em không mang thai, anh nhất định sẽ đánh mông em thật mạnh đó.” Thịnh Trình Việt lại nói tiếp, có vẻ rất bất đắc dĩ, tay anh ôm chặt thân thể của cô, dường như muốn hòa cô vào trong máu xương của mình, nhưng lại rất cẩn thận không chạm vào bụng của cô. Kết quả, Tiêu Mộc Diên sờ bụng của mình, nói: “Bé cưng, cảm ơn con, con đã cứu mẹ một mạng, sau này chắc chắn mẹ sẽ đối xử tốt với con.” Nghe cô nói thế, Thịnh Trình Việt cảm thấy cơn tức của mình đang dâng cao, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Mộc Diên bên cạnh, lại giống như được chữa hết vậy, còn cái gì mang theo oán hận, tức giận cũng không nói nên lời. Bây giờ, Thịnh Trình Việt chỉ nghĩ, cô em gái Thịnh Thảo An kia đừng để anh bắt được, nếu để anh bắt được phải dạy dỗ cô một trận đàng hoàng mới được. Lúc này, tại nhà cũ của nhà họ Thịnh, Thịnh Thảo An không khỏi rùng mình một chút, chẳng lẽ lại trở trời ư? Thịnh Thảo An lập tức mặc thêm một lớp quần áo, cô cũng đang xem cái video kia đây này. Thật ra, lúc Thịnh Trình Việt bảo cô đi điều tra video, cô đã cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc đây là video thế nào mà làm Thịnh Trình Việt coi trọng như thế? Thế là lúc điều tra ra cô liền hiểu. Mặc dù bây giờ Tô Anh làm chủ Thịnh Thế, nhưng dù sao cô cũng là con gái của ông ta. Tô Anh ỷ vào mình biết nũng nịu có thể được cưng chìu, chẳng lẽ một người học diễn xuất như cô lại thua cô ta ư? Kết quả là, Thịnh Thảo An cũng làm nũng với ba, nói: “Cũng lâu rồi con chưa đóng phim, chắc là không trở về giới văn nghệ được nữa, chi bằng tới công ty nhà mình làm việc, như thế con cũng thoải mái, mọi người cũng yên tâm hơn!” Lúc đó, Thịnh Thắng có chút áy náy với Thịnh Thảo An và mẹ Âu Liên của cô, thế là ông ta đồng ý yêu cầu của Thảo An ngay. Chuyện Thịnh Thảo An tiến vào Thịnh Thế cũng thật dễ dàng như vậy. Nhưng lúc điều tra ra video, cô lại nghĩ, nếu như Thịnh Trình Việt bảo cô làm gì thì cô làm đấy, cứ thế có phải quá mất mặt không, vì vậy cô bèn coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không gửi video kia cho Thịnh Trình Việt, nhưng vẫn lén gửi cho Tiêu Mộc Diên. Bây giờ cô lại hối hận về chuyện lúc trước mình đã làm, thì ra chia rẽ người khác là một việc chán ghét như vậy, bây giờ cô thấy mẹ mình đủ thảm rồi, cô cũng không muốn Tiêu Mộc Diên trở nên như thế, mặc dù bọn họ đã từng có hiềm khích. Sau đó, bởi vì Thịnh Trình Việt sốt ruột muốn video, chỉ có thể không ngừng gọi cho cô. Lúc vừa mới bắt đầu, bởi vì thái độ của anh ta không tốt như thế, cho nên cô cứ nói chưa có. Vả lại, chắc chắn giọng điệu của cô lúc ấy cũng không dễ nghe, nhưng mà hết lần này tới lần khác, nội dung lời thoại cũng không có thay đổi gì nhiều, nhưng giọng điệu cũng đã thay đổi nhiều lắm. Thịnh Trình Việt từ “Video đâu?” thành “Bây giờ có video chưa?” Còn Thịnh Thảo An tử “Bây giờ còn chưa có, phải chờ thêm chút nữa.” thành “Bây giờ chưa có, chờ đi.” Đều do Thịnh Trình Việt nói năng quá kiêu căng, nói không về Thịnh Thế là thật không về, kết quả vẫn chưa thấy được bóng dáng của video kia. Cho đến hôm nay, lúc Thịnh Trình Việt gọi cho Thịnh Thảo An, cô vẫn nói chưa có. Nhưng Thịnh Trình Việt không chờ được nữa, vì thế, anh bèn dùng câu chuyện ngắn gạt trẻ con để gạt cô. “Thảo An, hôm nay là ngày kỉ niệm của anh và chị dâu em, anh không muốn ngủ phòng làm việc nữa đâu.” Không nghĩ tới, chỉ nói như thế thôi mà Thịnh Thảo An đã thoải mái đưa video cho anh.