CHƯƠNG 432: TỐT VỚI ANH HƠN MỘT CHÚT Gương mặt Thịnh Trình Việt tái mét nhìn cô nhóc trước mặt dường như muốn ra tay. “Ôi, anh trai, đây chính là con gái ruột của anh đấy. Anh đừng nghĩ quẩn trong lòng!” Thịnh Thảo An thấy dáng vẻ của Thịnh Trình Việt thì sợ anh sẽ đánh người. “Con bé vừa mới đầy tháng thôi.” Trán Thịnh Trình Việt dường như có thêm n dấu #. Trong lòng anh mất hứng nói: “Nghĩ quẩn trong lòng, anh có thể nghĩ quẩn cái gì chứ?” Anh vừa nói xong thì hơi nhếch mép, lại thành công thể hiện ra thế nào gọi là ngoài cười nhưng trong không cười. “Chính là… anh sẽ không ra tay với con bé chứ?” Thịnh Thảo An hỏi. Lúc này, Thịnh Trình Việt lại cười: “Anh làm sao có thể ra tay với con anh chứ? Dù sao đây cũng là con gái ruột của anh đúng không? Út cưng của anh, anh thương con bé còn chẳng hết, sao có thể đánh nó được chứ? Tiểu Bảo, con xem ba có tốt với con không này!” Trong nụ cười của Thịnh Trình Việt dường như có cả sự phẫn nộ khiến người ta nhìn vào thấy sợ. Thịnh Thảo An còn đang lo lắng Thịnh Việt Diên sẽ bị giật mình. Không ngờ một giây tiếp theo, bạn nhỏ Thịnh Việt Diên lại tát ba mình một cái, còn “Oa…” một tiếng khóc lớn. “Người bị đánh là ba, ba còn chưa khóc, con khóc cái gì chứ?” Bản thân Thịnh Trình Việt vốn đang rất không thoải mái khi nghĩ tới chuyện vợ mình nói chuyện cùng mối tình đầu, kết quả đứa nhỏ này còn làm vậy với anh. Thịnh Việt Diên tất nhiên không nói được những lời cao thâm gì đó, nhưng… con bé biết khóc đấy. Âm thanh này còn rất thê lương, thật giống như bị người ta bắt nạt rất thê thảm vậy! Tiêu Mộc Diên vốn đang nói chuyện với Trương Vân Doanh thì nghe được tiếng con khóc, cô lập tức quay đầu lại, kết quả phát hiện ra Thịnh Trình Việt thoáng lộ vẻ tức cười nói chuyện với con… “Xin lỗi anh, con em khóc rồi, em phải đi trước đây.” Tiêu Mộc Diên nói. “Không sao, em qua đó đi. Ôi…” Trương Vân Doanh nói. Gương mặt anh ấy vốn đang tươi cười nhưng nhìn thấy Tiêu Mộc Diên vừa nói xong đã quay người rời đi lại cảm thấy lưu luyến. Anh ấy không nhịn nổi muốn giơ tay lên giữ cô lại, nhưng… cô đã đi xa. Bàn tay Trương Vân Doanh giơ lên một lúc lâu, cuối cùng vẫn rụt lại. Anh ấy nhìn về phía bóng lưng Tiêu Mộc Diên rời đi, khóe miệng cong lên. Đúng vậy, anh ấy đã quyết định buông tha cô thì không nên làm cho cuộc sống của cô lại xuất hiện thêm rắc rối gì nữa. Trương Vân Doanh nghĩ vậy liền rời khỏi đó. “Có chuyện gì vậy?” Tiêu Mộc Diên vốn còn tươi cười ngọt ngào ở trước mặt Trương Vân Doanh, vừa nhìn thấy tiểu Bảo của mình khóc thành này thì lập tức tái mặt. Bản thân Thịnh Trình Việt là một người không sợ trời không sợ đất, cho dù con khóc thì anh vẫn cảm thấy mình là lớn nhất. Nhưng nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đi đến, anh lại lập tức khiếp sợ. “Vợ, con gái hình như không quá thích anh! Em nghĩ xem vậy là sao chứ?” Thịnh Trình Việt hỏi, còn phát ra tiếng cười tương tự với tiếng “hắc hắc hắc”. Thịnh Trình Việt vốn đang sợ lại đột nhiên càng sợ hơn nữa. Thịnh Thảo An đứng bên cạnh vốn còn muốn xem Thịnh Trình Việt sẽ đối mặt với Tiêu Mộc Diên thế nào, có thể đặc biệt kiên cường hay nhát gan như mọi ngày. Kết quả biến thành anh càng trở nên nhát gan hơn nữa. “Anh xác định con như vậy là thích anh sao?” Tiêu Mộc Diên liếc nhìn đứa con tội nghiệp của mình, đồng thời nhếch mép hỏi. Đúng vậy, bạn nhỏ Thịnh Việt Diên vốn đang gào khóc thảm thiết, nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đến thì đôi mắt to lập tức sáng ngời, đặc biệt uất ức nhìn cô. Thịnh Trình Việt vốn còn muốn gật đầu, không ngờ mới liếc nhìn con gái mình, Thịnh Việt Diên lại khóc thành dạng gì vậy? Tiêu Mộc Diên nhìn thấy con gái mình như vậy thì vô cùng đau lòng. Cô lập tức ôm con vào trong lòng. “Tiểu Bảo ngoan, con nói cho mẹ biết tại sao lại khó chịu như vậy? Có phải con cảm thấy trông ba con quá xấu đúng không?” “Vợ à, em nói xấu anh ở trước mặt con như vậy không tốt lắm đâu. Anh vẫn còn muốn giữ thể diện đấy.” Thịnh Trình Việt khẽ nói, giọng điệu cũng vô cùng tủi thân. Ban đầu Thịnh Trình Việt muốn được an ủi, khi anh vừa nói xong còn chớp chớp mắt với vẻ mặt vô tội. Ai có thể ngờ được Tiêu Mộc Diên nhìn anh như vậy lại còn trừng mắt. “Vợ à, em có thể đối xử với anh tốt hơn một chút không…” Thịnh Trình Việt hỏi. Khi nhìn thấy được ánh mắt của Tiêu Mộc Diên, tự tin cũng anh càng lúc càng giảm xuống, cuối cùng giọng nói trực tiếp nhỏ như tiếng muỗi kêu. Tất cả mọi người bên cạnh nhìn thấy vậy thì trong lòng không nhịn được thầm nghĩ: Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lâm Linh nhìn Thịnh Trình Việt. Người này rõ ràng thỏa mãn tất cả ảo tưởng của cô ấy về người khác phái, nếu như Trần Tuấn được một nửa của anh thì chắc hẳn sẽ không để cho cô đau khổ như vậy. “Sao anh không tốt với con mình một chút chứ?” Tiêu Mộc Diên trừng mắt hỏi. “Anh…” Thịnh Trình Việt lặng lẽ nuốt nước bọt, cuối cùng mới thì thầm nói: “Anh… thật ra anh rất tốt với tiểu Bảo nhà chúng ta mà. Chính là tiểu Bảo nhà chúng ta hình như hiểu nhầm gì đó lại đánh anh. Em xem thử đi, anh đã bị con bé đánh đến đỏ cả mặt rồi này. Anh đáng thương như vậy, đáng lẽ em phải thương anh một chút chứ.” Thịnh Trình Việt nói, đôi mắt còn chớp chớp lộ vẻ vô tội nói: “Vợ à, anh thật sự rất yêu gia đình của mình.” “…” Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt như vậy lại cảm thấy người này đúng là quá mất mặt. Cô theo bản năng nhìn người bên cạnh, kết quả phát hiện ánh mắt của những người này đều tập trung ở trên người cô và anh. Điều này làm cho cô càng cảm giác không thoải mái hơn. “Vợ ơi, sao em không nói lời nào vậy?” Thịnh Trình Việt giục. “Anh câm miệng lại cho em.” Tiêu Mộc Diên rít lên qua kẽ răng, tuy không cao giọng nhưng cô vẫn giơ chân đá Thịnh Trình Việt cái. “Vợ…” Thịnh Trình Việt đang tính làm nũng lại bị một ánh mắt của Tiêu Mộc Diên làm cho nghẹn lại. “Anh thử nói tiếp em xem nào?” Tiêu Mộc Diên cảnh cáo. “Anh…” Thịnh Trình Việt lại khiếp sợ. Thịnh Thảo An đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả những điều này, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu sung sướng. Ai bảo ngày thường Thịnh Trình Việt luôn dữ tợn với các cô ấy cơ! Đúng là báo ứng. “Được rồi. Mọi người đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vào ăn cơm thôi.” Khi Tiêu Mộc Diên đối mặt với người khác thì vẫn rất hiền lành. Mọi người nghe vậy, cảm thấy mình có xem tiếp cũng chẳng còn gì thú vị, còn không bằng qua dùng thức ăn ngon lấp đầy cái bụng của mình. Vì vậy, mọi người lại như ong vỡ tổ đi vào trong phòng. Thịnh Trình Việt cũng điên cuồng đi theo Tiêu Mộc Diên, kết quả lại bị quăng cho một cái trừng mắt. Anh cảm thấy uất ức nhưng hình như cũng không có gì đáng ngại. Tất cả dường như đều rất bình thường, chỉ là… có vẻ thiếu chút gì đó. “Ôi, anh tớ đâu rồi?” Sau khi Trương Bân Bân đi vào phòng, mới nhớ ra anh mình hình như cũng tới đây. Bởi vì câu nói của cô ấy đã làm cho không ít người tìm kiếm bóng dáng của Trương Vân Doanh. “Tôi hình như thấy anh ấy đi ra ngoài cửa.” Lâm Linh vừa nói xong lại tự mình đi ra xem.