CHƯƠNG 456: THÀ RẰNG TIN CÓ CÒN HƠN KHÔNG Tiêu Mộc Diên nghe nội dung cú điện thoại này, rất giống tên lửa đảo đang lừa gạt tiền bạc. “Thầy toán học của Tuấn Hạo?” Cô nghi ngờ lặp lại lần nữa. Đối phương nói: “Đúng, tôi là thầy toán học của thằng bé.” “Thế nhưng tôi nhớ Tuấn Hạo vẫn đang ở nhà, sao có thể ở cùng chỗ với thầy toán học được?” Tiêu Mộc Diên sinh nghi ngờ. “Hôm nay Tuấn Hạo dẫn theo em trai thằng bé còn có em gái tới nhà tôi nhờ chỉ dạy một vài vấn đề toán học. Lúc mới bắt đầu đều rất tốt, chỉ là lúc trở về, Tuấn Hạo gặp tai nạn xe.” “Là bệnh viện nào, thầy nói cho chúng tôi biết, chúng tôi lập tức đến.” “Bây giờ chúng tôi ở…” Thầy giáo kia nói ra địa chỉ của mình, sau đó còn nói: “Xin anh chị nhất định phải nhanh một chút, tôi thấy hình như Tuấn Hạo đang vào phòng theo dõi đặc biệt rồi.” “Dạ, được.” Tiêu Mộc Diên nói, liền cúp điện thoại. Vì Tiêu Mộc Diên có mở loa ngoài, cho nên Thịnh Trình Việt cũng nghe được rõ ràng đối phương đã nói gì. Anh hỏi: “Vợ, chúng ta thực sự phải đi sao?” “Thà rằng tin có còn hơn không , nếu như là nói dối, vậy chúng ta đi rồi trở về, thế nhưng, anh lại sợ đây là thật.” Thịnh Trình Việt nghe người kia nói, trừ lúc mới bắt đầu đúng là khả nghi, nhưng đến khúc sau, cô hỏi anh ta đểu có thể trả lời được… Hơn nữa… giọng của người trong mơ lại vang lên bên tai cô: “Sau này con của các người…” Trong lòng cô có chút khó chịu, còn có chút bối rối, nếu như thực sự là vì cô lưu luyến, khiến cho các con cô bị tổn thương thì nên làm gì bây giờ? Thịnh Trình Việt không nói gì, nhưng Tiêu Mộc Diên dáng vẻ rất lo lắng, nói lập tức muốn rời khỏi. “Vợ à, chờ một chút, anh đi chung với em.” Thịnh Trình Việt kéo Tiêu Mộc Diên lại, sau đó lên đường cùng cô. Lúc đến bệnh viện, Tiêu Mộc Diên liền đi về phía phòng theo dõi đặc biệt, cô đi đến đó, quả nhiên thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu vàng nhạt. “Xin chào, anh chính là thấy toán học của Tuấn Hạo phải không?” Tiêu Mộc Diên tiến lên hỏi. Người đàn ông trung niên kia vốn đang rất sốt ruột, lúc nghe giọng Tiêu Mộc Diên, thiếu chút nữa sợ hết hồn. Anh ta vốn còn muốn hỏi thân phận của cô, nhưng nhìn vẻ mặt và tinh thần cô như vậy, anh ta cũng không hỏi cái gì. “Mẹ Tuấn Hạo, Tuấn Hạo đã đi vào hơn một tiếng, còn chưa đi ra, bác sĩ cũng không nói cho tôi tình hình.” “Hơn một tiếng?” Tiêu Mộc Diên giống như không thể tin vào tai mình. Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đúng vậy.” Anh ta cũng có chút hoảng, dù sao trước khi xảy ra chuyện đứa trẻ này cũng ở cùng với anh ta, nếu cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió một trận thì đỡ, chỉ sợ là thật đã xảy ra sự cố gì… “Những đứa trẻ khác đâu?” Tiêu Mộc Diên hỏi: “Không phải anh nói thằng bé dẫn theo em trai và em gái nó đến sao?” Người đàn ông trung niên giống như đã biết được gì đó, anh ta nói: “À, cô nói những đứa bé kia, bây giờ bọn chúng đang ở trong phòng theo dõi đặc biệt.” “Bên trong?” Tiêu Mộc Diên tưởng chừng như không cách nào tưởng tượng được, trong phòng theo dõi này còn có thể có những đứa khác, hơn nữa đã lâu như vậy. Kết quả, Tiêu Mộc Diên đẩy cửa phòng theo dõi đặc biệt ra, cửa cũng không khóa, cô rất dễ dàng đi vào. Tiêu Mộc Diên vốn cho là mình sẽ thấy một cảnh gì đó khiến cho cô đau lòng, kết quả là chỉ thấy được con trai mình an toàn trên giường, ăn cái gì đó còn nói chuyện với hai đứa bé khác. Bác sĩ y tá đang ở bên cạnh nhìn thằng bé. “Thịnh Tuấn Hạo, đây là có chuyện gì?” Tiêu Mộc Diên hỏi, bản thân đã đến trước mặt Thịnh Tuấn Hạo, ôm thằng bé vào trong lòng, nhìn xung quanh, xác định không có chuyện gì, rốt cục mới thở dài một hơi. Thịnh Tuấn Hạo thấy Tiêu Mộc Diên, nét mặt lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” “Mẹ nghe thầy toán học của con nói, hình như con gặp tai nạn, thế nhưng bộ dạng con bây giờ hình như không giống chút nào.” Thịnh Tuấn Hạo giơ chân lên chỉ vào chỗ đang được đắp một miếng bông trên đầu gối, nói: “Con xảy ra tai nạn không sai, đầu gối cũng chỉ bị xước một chút.” “…” Tiêu Mộc Diên tỏ ý có chút không nói gì. “Vậy sao con lại ở phòng theo dõi đặc biệt?” Tuấn Hạo chu miệng mếu máo: “Con cũng không muốn ở chỗ này, lúc đó một chiếc xe lướt qua người con mà thôi, con đã được người ta nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Còn nói may là đưa con đến sớm, nếu không vết thương đã lớn hơn rồi…” “…” Tiêu Mộc Diên có chút im lặng nhìn về phía hai đứa bé bên cạnh, giống như muốn được nghe giải thích gì đó. “Lúc đó bọn con cũng chẳng qua là cảm thấy gặp tai nạn xe sẽ rất nghiêm trọng…” Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng giải thích. Về sau, lúc Tiêu Mộc Diên biết nguyên nhân hậu quả mọi chuyện, không nói được lời nào. Lúc đó, Thịnh Tuấn Hạo dẫn theo Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt băng qua đường, lúc đó đèn xanh vừa đến, thằng bé liền bắt đầu đi, kết quả bị một chiếc không phanh kịp đụng nhẹ phải. Thịnh Tuấn Hạo bởi vì bị lực đánh vào, hai chân quỳ xuống đất, cho nên đầu gối bị thương, lúc đó thằng bé kêu lên thảm thiết. Sau đó, Nguyệt Nguyệt nhận định rằng anh mình bị sẽ đụng thì nhất định rất nghiệm trọng Kết quả là, liền lập tức chạy tới tìm thấy toán học kia. Lúc thầy toán học vừa nghe Tuấn Hạo gặp tại nạn, không nói gì ôm lấy thằng bé đi đến bệnh viện. Lúc đó, cơ hội để Tuấn Hạo nói chuyện cũng không có… Tiêu Mộc Diên nghe đầu đuôi chuyện này, càng ôm chặt Tuấn Hạo hơn. “Mẹ, con không sao.” Tuấn Hạo vỗ lưng an ủi Tiêu Mộc Diên. Nhưng, Tiêu Mộc Diên vẫn ôm thằng bé rất chặt, cô nói: “Thật may, thật may, con không sao.” Lúc đầu Tuấn Hạo kinh ngạc, sau đó là cảm động, trên thế giới này, quả thực cũng chỉ có ba mẹ mới đối xử tốt nhất với bạn. “Mẹ, con thực sự không sao. Mẹ, xin lỗi.” Tuấn Hạo chịu đựng cảm giác chua xót ở mũi, an ủi Tiêu Mộc Diên. Tuấn Hạo giống như hiểu rõ trước đây Tiêu Mộc Diên đã sốt ruột bao nhiêu, cảm giác áy náy mãnh liệt lưu lại trong lòng, thằng bé có chút tự trách đứng lên, ghé đầu vào vai Tiêu Mộc Diên, có chút nghẹn ngào. Lúc Tiêu Mộc Diên nhìn thấy con trai bình yên vô sự, trái tim đang treo kia liền rơi xuống, nhưng chỉ treo một nửa, rốt cuộc không rơi xuống. Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên yếu ớt có chút vô lý, lúc cô đi cùng bác sĩ hỏi thăm tình hình, anh theo sau đỡ vai Tiêu Mộc Diên, dịu dàng hỏi: “Em làm sao vậy?” Tiêu Mộc Diên thoáng nhìn qua Thịnh Trình Việt, ánh mắt có chút phức tạp, thế nhưng nói không ra lời. “Giữa chúng ta, còn có cái gì không thể nói sao?” Thịnh Trình Việt hỏi. “Chồng, anh con nhớ em từng hỏi anh một vài vấn đề không?” “Vấn đề?” Thịnh Trình Việt trong đầu trống rỗng.