CHƯƠNG 476: NHÌN THẤY LÀ LIÊN TƯỞNG ĐẾN MẶT TRỜI. Quan trọng nhất chính là gương mặt này đã từng xuất hiện trên tivi, hình như là ngôi sao của bộ phim nào đó. “Đúng là làm người ta nhìn thấy dễ liên tưởng đến mặt trời.”` Thịnh Thảo An lọt thỏm trong nhóm fan hâm mộ bất đắc dĩ lên tiếng, và đặc biệt mỗi có người lên tiếng nói Triệu Dương đẹp trai, cô lại cảm thấy không vui, và lúc này, cô lại nhỏ tiếng nói: “Anh ta rõ ràng đen thui! Nhìn không khác gì cục than di động, mấy người này sao mà nhìn ra được mắt mũi anh ta như thế nào hay vậy ta?” Triệu Dương hơi nhíu mày khi nhìn thấy Thịnh Thảo An, như thể muốn nói: “Ấy da, sao cô lại chui vào đó?” Nhưng đương nhiên, đó chỉ là những gì anh nghĩ, thực tế anh lựa chọn lướt qua coi như không thấy cô. “Ơ kia, anh là Triệu Dương phải không ạ?” Một cô gái chạy đến trước mặt Triệu Dương nhỏ tiếng hỏi. Triệu Dương cũng lâu rồi không được fan hâm mộ vây kín như vậy, cảm giác vui sướng như hoa nở lại quay trở về khi anh nhìn thấy những fan hâm mộ này. Anh cười tươi chớp mắt nhìn họ, đưa ngón tay trỏ lên giữa môi: “Suỵt!” Động tác này của anh làm cho người có mặt ở hiện trường náo động sôi sục hẳn lên. “Triệu tổng, em là nhân viên của anh, anh có thể cho em xin chữ ký không?” “Đương nhiên là được.” “Em cũng muốn!” Nhất thời, các fan nữ rời khỏi vị trí, nhào lên bao vây lấy Triệu Dương. Sự nhốn nháo bên ngoài làm cho Tiêu Mộc Diên và Đỗ Trang đang ở trong văn phòng cảm giác kỳ lạ: “Tổng giám đốc, cô có nghe thấy tiếng ồn không?” Đỗ Trang lên tiếng hỏi. Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Tôi nhớ chỗ của chúng ta đâu có gần với khu náo nhiệt đâu nhỉ.” “Hình như tôi nghe thấy tiếng hét của phụ nữ…” Đỗ Trang để ý nghe, cảm giác âm thanh này càng ngày càng lớn…Tiêu Mộc Diên đột nhiên ngẩng đầu lên, cô cảm nhận được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì đó, liền bước ra ngoài xem, kết quả trước mắt cô là cảnh tượng một nhóm các cô nhân viên vây quanh lấy anh đẹp trai nào đó. “Chuyện này là sao vậy?” Tiêu Mộc Diên tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu chuyện trước mặt mình là như thế nào. Triệu Dương nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, sau khi hai người nhìn thấy nhau, anh tinh nghịch nhíu mày nhìn cô: “Chào chị!” “Em đang làm cái gì vậy?” Tiêu Mộc Diên vừa buột miệng hỏi đã cảm thấy có gì đó sai sai, liền chỉnh lại: “Sao em lại có mặt ở đây?” “Chuyện này không phải do chị bỏ em ở nhà một mình sao? Em buồn quá nên muốn đến công ty chơi một lúc.” Triệu Dương cười rất vô tư, khiến cho người khác nghe được không cảm thấy nghi ngờ. Nhưng mà, nếu như những lời này do Tiêu Mộc Tiên nói ra, thì chắc sẽ khiến cho người nghe được nghĩ rằng mối quan hệ của hai người có vấn đề gì chăng? Với lại còn nhắc đến ‘để một mình ở nhà’, chẳng lẽ … không ít fan của Triệu Dương há mồm ngơ ngác, họ nghĩ chẳng lẽ nam thần của họ bị cô đại gia này bao nuôi rồi… trời ơi! Sao thế giới này kinh khủng vậy. Tiêu Mộc Diên vừa nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của những cô fan hâm mộ này, biết ngay họ đang hiểu lầm điều gì rồi. Nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, nhưng mà vào thời điểm này cho dù có nói gì đi nữa thì cũng vô ích, chỉ có thể khiến cho mọi người càng thêm nghi ngờ. “Nếu như em rảnh thì có thể ở lại đây tán dóc với những fan hâm mộ này của em cũng được, nhưng nếu như họ không hoàn thành công việc được giao, chị sẽ theo quy định công ty trừ tiền họ thôi.” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa nhìn Triệu Dương, nói đến câu sau cùng mới đảo mắt nhìn lướt qua các cô nhân viên là fan hâm mộ của anh. Sau khi Tiêu Mộc Diên đi rồi, Đỗ Trang cũng lật đật chuẩn bị rời đi theo. Cũng ngay lúc Tiêu Mộc Diên rời khỏi, Triệu Dương mới nhìn thấy Đỗ Trang, ban đầu anh còn không tin vào mắt mình, cô gái này không phải đáng lẽ ra nên ở bên Thịnh Thế mới đúng, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Là nhảy công ty sao? Nhóm fan nhân viên hâm mộ tuy rất muốn ở lại trò chuyện với Triệu Dương, nhưng nghĩ đến tiền lương của mình … họ vẫn quyết định không dám đùa giỡn với tiền lương nên ngoan ngoãn quay về vị trí làm việc. “Này, tôi nói chứ anh đường đường là một ngôi sao hạng A, nhưng sao cảm giác anh không khác gì tên hề?” Thịnh Thảo An đi đến bên cạnh Triệu Dương, liếc nhìn anh, cảm giác như vẫn chưa đủ, cô lại tặng thêm cho anh một cái đạp chân thật mạnh: “Tôi thật sự chưa gặp qua người ghê tởm như anh, thật không hiểu nhóm fan nữ đó chấm anh ở điểm nào? Tôi cảm giác, anh không đẹp trai bằng anh trai của tôi.” “Đúng đúng đúng, đó là điều đương nhiên, ban đầu là Âu Vũ Đình, sau là Thịnh Trình Việt, chỉ cần là anh trai của cô thì cô đều thích. Mà nói gì thì nói, trước đây không phải cô cứ kêu tôi là anh Dương sao, vậy là trước đây cô cũng đã từng thích tôi đúng không.” Ban đầu Triệu Dương hơi tức khi nghe Thịnh Thảo An nói, nhưng lại không phản biện được, nhưng sau khi nghe Thịnh Thảo An nhắc đến anh trai, anh liền có căn cứ để đáp trả ngược lại cô. Trong phút chốc mặt Thịnh Thảo An đổi màu, có một số chuyện bồng bột của tuổi trẻ sôi nổi thì đến tuổi chững chạc hơn chắc hẳn sẽ phải hối hận cho những hành động bồng bột của mình. Cuộc sống trong năm nay so với nữa đầu đời người của cô rõ ràng phức tạp hơn rất nhiều. Vì dù sao thì trước đây hoàn cảnh và cuộc sống, sự việc … cũng đều rất đơn giản. “Anh yên tâm, từ lúc tôi gặp lại hai anh trai của tôi, loại người như anh đã không còn chỗ đứng trong lòng tôi nữa.” Câu trả lời của Thịnh Thảo An nằm ngoài dự đoán của Triệu Dương, cô tỏ vẻ thản nhiên, bình thản không vẻ gì là tức giận đáp trả anh. Triệu Dương nhìn thấy vẻ mặt của Thịnh Thảo An, trong lòng dâng lên một nỗi đau khó diễn tả. Đột nhiên anh cười, anh đau lòng vì Thịnh Thảo An, đây không phải là chuyện nực cười sao? “Đúng lúc quá, tôi cũng cảm thấy cô không xứng với tôi.” Dương Triệu nói với giọng hờn dỗi. Tiếng đối đáp của hai người họ đều rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho đối phương nghe, người khác không thể nào nghe được, vì vậy nên người hiếu kỳ xung quanh rất tò mò muốn biết rốt cuộc ai là người có quan hệ với Triệu Dương? Triệu Dương này từ lúc vào đây đến giờ chỉ vỏn vẹn mấy phút, dùng một câu nói của anh nói với Tiêu Mộc Diên để khiến cho mọi người nghĩ mối quan hệ của họ không đơn giản, tiếp đến lại mặt đối mặt tán dóc ‘kiểu bạn bè’ với Thịnh Thảo An, cảm giác nếu như không phải người quen thân, Thịnh Thảo An sẽ không có những biểu hiện như vậy khi trò chuyện với người khác. Nhưng cũng có thể là do bản chất thần tượng khác nhau, ví dụ như anh vừa kết thúc câu chuyện với Thịnh Thảo An xong, lại tiến đến trước mặt Lâm Linh. “Nếu anh nhớ không nhầm thì em tên Linh Linh phải không, thì ra em là nhà thiết kế à! Chả trách gì nhìn em rất tinh khiết và xinh đẹp.” Triệu Dương vừa tiến đến đã mở miệng khen Lâm Linh, lại còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thịnh Thảo An, sau đó lại nói tiếp: “Em khác với những người trai không ra trai, gái không ra gái, nhìn em vẫn cảm giác em thuần khiết dễ chịu hơn nhiều.” Lâm Linh có cảm giác như trong bụng mình có thứ gì đó muốn dâng trào lên, theo lý mà nói thì một anh chàng đẹp trai đứng trước mặt khen ngợi cô, lẽ ra cô phải vui sướng, cho dù không vui sướng thì cũng phải cười cười lịch sự đáp trả. Nhưng thực tế thì Lâm Linh ngượng mặt toàn tập, còn thỉnh thoảng nhìn Thịnh Thảo An với ánh mắt cầu cứu. Nhưng Thịnh Thảo An lại giả vờ không thấy. Cô nói: “Em vẫn còn một số tài liều chưa chuẩn bị đủ, em đi làm việc đây.” Nói xong cô nhanh chóng xoay người rời đi.