CHƯƠNG 714: ĐÌNH Rõ ràng là anh chỉ muốn đi thăm con trai cô mà thôi, nhưng lại không biết tại sao khi anh chạm vào cơ thể của cô, khi hai người làm chuyện ấy với nhau, anh lại không thể nào kiểm soát được việc muốn hợp nhất cơ thể anh vào trong cơ thể cô. Đây giống như việc miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể lại rất trung thực. Tiêu Mộc Diên cũng ghét cơ thể của mình lắm, mỗi lần đều bị Thịnh Trình Việt trêu chọc đến thuyết phục, như thể bị anh dắt mũi vậy, dù sao thì bây giờ cứ để anh tự do điều khiển, nhìn thấy anh lại rút ra rồi lại mạnh mẽ đi vào một lần nữa, bất ngờ này mang lại cho cô cảm giác rất sảng khoái lại thú vị. Lúc đầu cô cũng rất vui, nhưng lúc này bụng cô lại réo lên, bởi vì gần đây cô cũng không biết là làm sao, có thể là do kiệt sức về thể chất, lại không bổ sung đủ dinh dưỡng, nên việc cô đói như thế này là chuyện rất bình thường, vì thế cô khẽ đẩy nhẹ cơ thể của Thịnh Trình Việt, rồi thì thầm vào tai anh. “Anh, em đói bụng.” Mặc dù không biết tại sao, có vẻ hơi khó nói khi nói việc đó vào lúc này, nhưng Tiêu Mộc Diên cảm thấy rằng cô phải nói ra, chắc là Thịnh Trình Việt coi cô như là ba bữa một ngày của anh rồi, anh không cần phải ăn nữa, vì đã no nhưng cô không làm được điều đó đâu. Thịnh Trình Việt ban đầu vẫn muốn tiếp tục, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, bĩu đôi môi nhỏ nhắn rồi lộ vẻ mặt vô tội. Dáng vẻ đó quả thực trông rất dễ thương. Thực sự khiến cho người ta muốn giày vò một phen. Anh cũng không biết tại sao cơ thể của người phụ nữ trước mặt lại gây nghiện đến như vậy. “Được rồi, vợ yêu, em hôn anh một cái thật sâu vào, rồi anh sẽ đưa em đi ăn.” Nhìn thấy sự dễ thương của bà xã, Thịnh Trình Việt quyết định tỏ lòng từ bi, thả cô ra một lúc, vì sau khi đợi cô ăn no xong, anh sẽ lại tiếp tục. Nghe anh nói xong, Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng mặc quần áo lên, tránh để người đàn ông này nhìn thấy làn da trần của mình lại bộc phát thú tính, vả lại ở trong lều như thế này. Các vì sao trên cao chiếu ánh sáng êm dịu xuống nóc lều, trông cực kỳ đẹp. Nếu không phải người đàn ông này nhất quyết kéo cô đi theo để làm chuyện kia, thì cô đã có thể ngắm cảnh đêm ở đây rồi, quả nhiên đi theo người đàn ông này chỉ có thể làm thứ tình d*c đó, anh cũng được coi là một cực phẩm rồi, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng bây giờ giải quyết cái bụng mới là điều cần nhất. “Chẳng phải anh nói rằng anh sẽ đưa em đi ăn sao? Chúng ta sẽ ăn gì vậy? Đừng có nói với em lại ăn thịt nướng nhé.” Mặc dù món thịt nướng đêm qua khiến Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất ngon, nhưng cô đã ăn thịt nướng cả ngày, nên đã ngán lắm rồi. Nếu hôm nay lại ăn nữa, thực sự sẽ sinh ra cảm giác chán ngán, dù sao thì mỹ vị cũng chỉ nên thỉnh thoảng thưởng thức là được rồi, đây cũng là lý do sinh ra khoảng cách với những thứ đẹp đẽ nhỉ. Thịnh Trình Việt vẻ mặt tươi cười sau đó anh kéo theo Tiêu Mộc Diên đi thêm vài bước, đến trước một cái đình, vuông vắn dựng ở đó, như thể nó đang treo lưng chừng núi, khi nhìn từ xa, cảm giác không hài hòa nhưng khi nhìn kỹ hơn lại cảm thấy đó là chốn tiên cảnh nhân gian. Sao ở đây lại có một cái đình nhỉ? Cô thực sự cảm thấy rất kỳ lạ, vả lại nơi hoang dã này trông không giống như một điểm thu hút khách du lịch. Mặc dù cô biết rằng nơi này cũng có điểm nào đó đặc biệt, phong cảnh vào ban ngày chắc sẽ rất đẹp, nhưng cô xuất hiện ở nơi đây lại vào buổi tối, bỏ lỡ vẻ đẹp ở đây mất rồi. “Nửa đêm anh đưa em lên đây chỉ để xem đình à?” Thực tế, Tiêu Mộc Diên muốn thể hiện ý tứ vòng quanh là: Đồ ăn ngon mà anh nói đâu? Cô chỉ quan tâm đ ến đồ ăn thôi. Bây giờ cô chẳng muốn xem đình gì nữa! Mặc dù không biết bắt đầu từ khi nào, cô cũng cảm thấy như mình đã trở thành một kẻ ham ăn, nhưng thực tế nó không phải như thế đâu. Đó là bởi vì bị anh giày vò quá nhiều trong mấy ngày vừa rồi, vì thế mới muốn tìm cái gì đó ăn để bổ sung năng lượng cho cơ thể, vì vậy tình huống này chỉ là bất đắc dĩ thôi. Bây giờ Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt với ánh mắt mờ mịt. Ý tứ là, đồ ăn đâu? Đồ ăn đâu? Làm sao mà Thịnh Trình Việt lại không biết Tiêu Mộc Diên đang nghĩ gì. Vì vậy lúc này, anh vẫn mỉm cười bình tĩnh: “Em đi qua bên kia thì sẽ nhìn thấy ngay thôi.” Nói xong, Thịnh Trình Việt lại làm một cử chỉ xin mời với Tiêu Mộc Diên. Ban đầu cô vẫn còn do dự, vì cô không biết người đàn ông này sẽ lại giở trò gì với mình, cô chỉ có thể nói rằng cô thực sự … không thể gắng gượng được nữa rồi. “Thịnh Trình Việt, thực sự bây giờ em rất đói bụng.” Bởi vì trong đầu Tiêu Mộc Diên bây giờ xuất hiện hình ảnh Thịnh Trình Việt đè mình xuống trong đình sau đó lại ‘tiêu diệt’… Nhìn dáng vẻ lề mề của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt không thể kìm nén được nữa, anh thật không hiểu, người phụ nữ này đang sợ điều gì? Là đang sợ rằng anh sẽ ăn cô sao? Nhưng chẳng phải cô đã bị anh ăn nhiều lần rồi đấy thôi? Làm như kiểu… chưa bao giờ thử vậy đó. Nghĩ đến lại thấy buồn cười. Người phụ nữ này hồn nhiên đơn thuần hơn bản thân anh nghĩ nhiều. Chẳng trách mà anh không kìm được muốn trêu chọc cô. Thịnh Trình Việt bế bổng Tiêu Mộc Diên lên, sau đó bước vào trong đình, rồi đặt cô xuống, hành động rất lưu loát, làm một mạch là xong. Tiêu Mộc Diên không kịp phản ứng, nhưng khi định lên tiếng trách Thịnh Trình Việt, cô liền nhìn thấy có một bàn ăn nhỏ ở trong đình, bởi vì cô đã ngửi thấy mùi hương rồi, mà còn là hương vị của bít tết Pháp. Đã rất lâu cô không ngửi thấy nó rồi. Thực sự rất thơm. Khi cô nhìn xuống, có một vài cây nến đã được thắp sáng, một chiếc đèn lồ ng nhỏ được đặt bên trên để ngăn gió thổi tắt nến. Hóa ra anh đã chuẩn bị một bữa tối nhỏ dưới ánh nến ở đây từ lâu. Có vẻ như cô thực sự đã đánh giá thấp người đàn ông này rồi, không ngờ lại có tiết mục như vậy. Thành thật mà nói, bây giờ Tiêu Mộc Diên có cảm giác được sủng ái nhưng lại lo sợ, rồi sau đó, Thịnh Trình Việt kéo một chiếc ghế để cô ngồi xuống. Tiêu Mộc Diên đương nhiên rất hưởng thụ màn này. Lúc này, tất nhiên là cô sẽ không lên tiếng nữa, vì thức ăn trước mặt, cô muốn tiêu diệt thức ăn. Vả lại, bây giờ cô đang trong vai một cô gái dễ thương ngoan ngoãn, dáng vẻ dịu dàng, động tác như đói khát rơi vào trong mắt Thịnh Trình Việt thực sự khiến anh dở khóc dở cười. Người phụ nữ này thay đổi lớn quá. Mấy giây trước cô còn trông dữ dội ác liệt lắm mà bây giờ lại như là một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn. Sao người phụ nữ này có thể dễ dàng được thuần hóa như thế chứ? Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô cũng là bảo bối của anh. Lúc này Tiêu Mộc Diên đã cầm sẵn dao và nĩa, vẻ mặt như thể muốn hỏi, em bắt đầu được chưa? Thế rồi cô giống như đang chờ đợi Thịnh Trình Việt hạ lệnh vậy, cuối cùng anh cũng phải gật đầu một cách bất đắc dĩ.