Chương :
Anh cũng không phải là pho tượng thật, mà là một tên đàn ông bằng xương bằng thịt…
Sau khi Đàm Tiểu Ân đã giúp anh lau xong nửa người trên, khi đang tẩy khăn tắm, cô đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc, có cần lau chùi phần dưới giúp anh không?
Việc này dù sao là do cô đề xuất, nếu bỏ dở nửa chừng sẽ không tốt cho lắm.
Cho nên cô phải kiên trì tiếp tục mới được.
Cô buông khăn tắm, bước đến trước mặt Âu Minh Triết nói: “Em phải giúp chú kì cọ phần dưới nữa, cởi quần ra trước đã ạ.”
Cô dùng là câu trần thuật, nhưng truyền vào tai Âu Minh Triết lại khiến anh thấy sai sai.
Con nhóc này, cô thật sự không phải đang cố ý dụ dỗ anh đấy chứ?
Đàm Tiểu Ân thấy Âu Minh Triết không nói chuyện, coi như anh đã đồng ý, vươn tay liền cởi quần cho anh.
Trước đây ngoại trừ nhìn thấy “chú voi nhỏ” của cậu bé hàng xóm lên ba tuổi thì chưa từng nhìn thấy qua cơ thể của người đàn ông nào cả. Nghĩ đến việc đợi chút nữa có thể nhìn thấy nơi bí mật kia của chú thì ngoại trừ hồi hộp ra, vậy mà có chút…chờ mong không nói nên lời?
Nhân chi sơ tính bản…sắc, ai bảo cô là một người có tính tò mò cơ chứ!
Bàn tay tội ác của Đàm Tiểu Ân vừa vươn ra vẫn chưa đụng đến quần của Âu Minh Triết đã bị bàn tay của anh chộp được.
Âu Minh Triết nhìn người phụ nữ đang muốn cởi quần của mình: “Tôi, tự cởi.”
“…”Đàm Tiểu Ân bị cự tuyệt liền ngây người một chốc, nhìn Âu Minh Triết: “Em giúp chú không được à?
Anh không tiện, cô chỉ muốn giúp anh mà thôi.
Khục, tuy cô cũng muốn thừa dịp nhìn lén, nhưng thật sự đây không phải là mục đích của cô mà.
Âu Minh Triết nhìn dáng vẻ đơn thuần mà không phải là giả bộ của cô, thái độ anh trở nên kiên định: “Ra ngoài đi!”
Trong thời khắc ấy, nhìn Âu Minh Triết vô cùng lạnh lùng cao quý.
Đàm Tiểu Ân vẫn không yên tâm cho lắm: “Một mình chú có thể sao?”
Âu Minh Triết nhìn có một cái: “Chăm sóc bản thân mình, thì tự tôi có thể làm được.”
Lúc trước thì làm gì anh cũng cần người khác giúp đỡ, bây giờ chỉ là việc tắm rửa cỏn con, anh có thể tự mình làm được.
Khả năng của con người là vô hạn…
Việc quan trọng là, nếu để Đàm Tiểu Ân cởi quần của mình, anh không thể tưởng tượng ra tình cảnh đó được.
Nhất là bây giờ anh đã không thể khống chế nổi cơ thể chính mình.
Nếu cô vẫn ở đây thì anh không chắc mình có thể làm Liễu Hạ Huệ được đâu.
Liễu Hạ Huệ: một người cổ đại, lúc anh ta tu đạo thì có phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương nhưng anh ta không hề bị lay động, người đời dùng từ Liễu Hạ Huệ ý chỉ người đàn ông không bị rung động bởi phụ nữ.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông trong sạch, làm sao có thể bị “thiêu đốt” trong tay cô được chứ?
Đàm Tiểu Ân thấy anh thật sự muốn mình rời đi liền đặt những đồ vật anh cần dùng để qua bên cạnh, cô nói: “Vậy em đi ra đây ạ?”
“Ừm.”
Đàm Tiểu Ân bước ra cửa, giúp Âu Minh Triết chỉnh lý giường đệm, nghĩ đến việc cô làm vừa nãy, mặt cô nóng bừng lên cả.
Cô chẳng những giúp chú tắm rửa mà còn muốn cởi quần của chú nữa cơ đấy?