"Lục Dương, con gái ông không có phước nên ganh tị sao? Nếu ông rảnh ngày mai có thể ghé, xem Âu thiếu đối tốt với con gái tôi như thế nào?"
Đàm Ôn Tường cao giọng thách thức làm Lục Dương tức xì khói.
Con gái của ông bây giờ mới tuổi, vậy mà lão Đàm này lại dám so bì.
Lục Dương nổi tiếng thương con gái nhà mình, đương nhiên sẽ không bỏ qua chuyện Đàm Ôn Tường mang con gái ông ta ra làm trò cười.
Ông ta đứng phắt dậy, nghiêng đầu nhìn Đàm Ôn Tường cười lãnh:
"Người biết thì nói ông gả con gái, người không biết còn nghĩ ông bán con gái cho Âu gia cơ." - Nói đoạn quay người rời đi.
Đại sảnh đột nhiên im lặng đến khó tả.
Đàm Ôn Tường cứ như bị chọc đúng chỗ, đen mặt nhìn bóng lưng Lục Dương rời đi.
Mấy người đang nịnh nọt Đàm Ôn Tường thực chất cũng có cùng suy nghĩ như Lục Dương, chẳng qua địa vị họ thấp hơn lão Đàm này nên mới cố gắng lấy lòng như vậy.
Chứ thử nghĩ xem, đám cưới Âu gia vậy mà không có bất cứ tin tức bài báo nào đăng lên.
Nếu như Đàm Ôn Tường kia không đưa ra ảnh cưới mà lão chụp trong lễ cưới, chắc chắn chẳng có ai tin tưởng.
...
Đàm Tiểu Ân ôm Âu Minh Triết chỉ một chút, sau đó thì buông ra.
Nhanh đến nỗi làm hắn có chút lưu luyến cái cơ thể mềm mại kia.
Cô nhìn hắn, đôi mắt biết cười cong lên, lấy từ phía sau ra hai hộp cơm đựng trong hộp giữ nhiệt.
Lúc mở ra may mắn vẫn còn bốc một chút hơi khói.
"Thật may, vẫn còn ấm nha." - Đàm Tiểu Ân lục trong túi ra một đôi đũa, đưa cho hắn rồi nói tiếp.
- "Ăn cơm thôi, Âu Minh Triết, chẳng phải lúc nãy anh nói sắp chết đói sao?"
Người ta cho rằng, tốc độ hồi phục tâm trạng của phụ nữ tốt gấp , lần so với nam giới, điều đó đã được Âu Minh Triết ngay tại thời điểm này chứng thực.
Dưới ánh mắt thúc dục của Tiểu Ân, hắn nhìn hộp cơm trang trí xinh xắn miễn cưỡng xúc một miếng bỏ vào miệng.
Vị có chút khác lạ, không giống đầu bếp hàng ngày làm cho hắn ăn.
"Sao vậy? Không ngon à?"
"Cô mua đồ ngoài tới đây?"
"Không có, em nấu đó, không ngon sao?" - Đàm Tiểu Ân nhìn khuôn mặt đăm chiêu của hắn không khỏi lo lắng.
Cô đã hỏi rất kỹ lưỡng các bác đầu bếp về khẩu vị của hắn rồi mới sắn tay nấu, nhưng có lẽ đã sai sót ở đâu rồi chăng?
"Không có, vẫn ăn được."
Không phải là lời khen to tát gì, nhưng vào trong tai của Tiểu Ân lại trở thành lời tán dương vô cùng lớn.
Nhân lúc này, Âu Minh Triết nghiêng đầu sang, đập vào mắt hắn là mái tóc dày cột cao đơn giản bằng một sợi giây thun, thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp tóc kia là chiếc cổ trắng ngần thanh mảnh.
Giây sau, cô quay đầu đột ngột, tốc độ không nhanh vậy nên không làm tóc đập vào mặt hắn.
Chẳng qua, khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức cô có thể nhìn rõ làn da bóng mịn, dáng mũi cao thẳng của hắn.
Quanh chóp mũi lượn lờ mùi thơm mát dịu nhẹ tản ra từ người của Âu Minh Triết.
Trong vô thức, Đàm Tiểu Ân đã nuốt nước bọt...
Trong sự im lặng bất chợt kia, cô nghe thấy tiếng cười ngạo mạn của Âu Minh Triết.
Tiếng đó, thật giống tiếng châm chọc của đại hổ khi thấy con mồi lộ ra sơ hở.
"Cô có biết một chuyện này không? Đàm Nhu Nhi mà tôi nghe kể, chưa bao giờ biết nấu ăn cả.
Cô có phải là Nhu Nhi thật không vậy?"
Bên tai chỉ nghe được tiếng ong ong, Đàm Tiểu Ân nhíu mày.
Không đúng, chị của cô chính là người đầu tiên bày cô cách nấu nướng.
Chồng cô đã nói sai rồi.
Song, lời phản bác lập tức bị cô nuốt xuống vào trong.
Mẹ đã dặn, nếu chuyện tráo thê này, Âu Minh Triết mà biết chắc chắn sẽ không tha cho cô, không tha cho Đàm gia.
"Em...!Học, mới học.
Dù sao thân làm vợ chẳng lẽ cả đời để chồng mình ăn đồ người khác nấu...!Đúng không?"
Cô cố trấn tĩnh, răng cắn nhẹ môi dưới.
Đây là tật xấu của Tiểu Ân, mỗi khi cô căng thẳng đều làm ra loại hành động như vậy.
Âu Minh Triết chỉ cười, thu lại toàn bộ cử chỉ cô vào trong mắt, sau đó tiếp tục.
"Ừm."
Hắn trước đây đối với những kẻ từng lừa dối mình, cho dù là việc nhỏ hay lớn, luôn có biện pháp trừng trị thoả đáng.
Nhưng giờ khắc này, với cô gái trước mắt này, hắn lại vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ông nội vì thấy có lỗi với hắn vậy nên đã châm chước, hạn cho hắn là cuối năm nếu cảm thấy hợp mới cùng Đàm Nhu Nhi đăng kí kết hôn.
Vậy thì hắn liền chờ xem sao.
Mắt thấy Âu Minh Triết không có ý gì là muốn hỏi nữa cả.
Đàm Tiểu Ân mới thở phào.
Lồng ngực truyền qua tiếng tim đập bình bịch, lúc nãy làm cô sợ hết hồn.
Trông Minh Triết không có vẻ bắt bẻ cô nữa, Đàm Tiểu Ân mới mon men tiến lại.
Nghiêng đầu nhìn sang, đối diện với khuôn mặt yêu nghiệt, Tiểu Ân kìm chế không đưa tay lên sờ, cô muốn nói cái gì đó để chuyển chủ đề.
"Minh Triết, công ty chỗ anh cũng thật quá bất công đi?"
Câu nói này vừa hay làm cho hắn quay người lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Đàm Tiểu Ân phồng má bất bình, tiếp tục nói:
"Không phải sao? Chúng ta ở đây lâu như vậy, vậy mà không có ai đi ngang qua.
Rõ ràng anh là người duy nhất phải tăng ca.
Nếu em biết ông chủ là ai sẽ mắng người đó một trận, đòi lại công bằng cho anh."
Âu Minh Triết dở khóc dở cười nhìn cô.
Hắn hiện tại hoàn toàn hiểu, hành động kỳ lạ từ sáng đến giờ của cô là gì rồi...!Cô vậy mà đem hắn từ một kẻ vạn người kính phục cúi đầu khi gặp thành một tên nhân viên quèn thiếu tiền?
Ha, lần đầu tiên hắn cảm nhận được đãi ngộ của người khác với danh nghĩa thiếu tiền.
Khoé môi từ khi nào tạo ra một đường cong mê hồn..