CHương :
“Minh Triết, Tối nay ở lại dùng cơm chứ ?” Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết ở trong phòng khác thì dì giúp việc bếp núc bước ra hỏi.
Âu Minh Triết nói: “Không cần, tối nay tôi dẫn Tiểu Ân ra ngoài ăn.”
“Vậy tôi đây không nấu thêm thức ăn cho hai người nữa?” Dì giúp việc thân thiện nở nụ cười nhìn Đàm Tiểu Ân.
Âu Minh Triết đáp lại: “Ừm.”
Sau khi dì giúp việc đi khỏi, Đàm Tiểu Ân nhìn về phía chú, nói: “tối nay phải ra ngoài dùng cơm ạ?”
“Nghe nói có một nhà hàng rất ổn, vừa kịp phù hợp với bản tính ham ăn của em.” Từ lúc biết được tính tham ăn của Đàm Tiểu Ân, Âu Minh Triết liền vô ý thức để tâm các nhà hàng có món ăn ngon.
Đàm Tiểu Ân nói: “Em nào có ham ăn chứ?”
Cô nào phải là người ham ăn ham uống chứ?
Âu Minh Triết nhìn cô một cái rồi cưng chiều cười lên: “Em đi chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi.”
“Vâng.”
Đàm Tiểu Ân nhanh chóng lên lầu chuẩn bị.
Nhà hàng là do Âu Minh Triết bảo Lý Sơn tìm được, không tính là nhà hàng cao cấp gì nhưng nghe nói thức ăn rất ngon.
“Đàm Tiểu Ân!”
Lý Sơn đẩy Âu Minh Triết ngồi trên xe lăn đi ở phía trước, Đàm Tiểu Ân theo sát phía sau, đang lúc bước trên hành lang nhà hàng thì đột nhiên có người gọi tên cô.
Cô liền xoay đầu lại, vậy mà lại là Trần Viễn, hôm nay Trần viễn ăn mặc theo phong cách tây, bên cạnh còn đi theo một người phụ nữ, nhìn hai người thì tựa như là một đôi.
Sau lần xem mắt bị Đàm Tiểu Ân từ chối, mẹ Trần Viễn lại tìm một đối tượng khác cho hắn. Cô gái này dù không đẹp bằng Đàm Tiểu Ân, cũng không trẻ như Đàm Tiểu Ân, nhưng cũng tính là đoan trang.
Trần Viễn nhanh chóng dẫn bạn gái bước đến trước mặt Đàm Tiểu Ân, từ một người độc thân trở thành một người có bạn gái, hắn giờ cảm thấy lưng mình đi đứng như thẳng hơn trước khá nhiều.
Nhất là khi ở trước mặt Đàm Tiểu Ân, càng cảm thấy nở mày nở mặt hơn.
Cô ta lại chướng mắt hắn?
Hắn còn không thèm loại phụ nữ đến đại học còn chưa học qua ấy chứ!
“Cô đến đây làm gì?” Giọng Trần Viễn đầy khinh bỉ.
Đàm Tiểu Ân không đáp lại, cô và Trần Viễn giống như không quen biết đến như vậy a?
Người phụ nữ đứng bên cạnh Trần Viễn hỏi: “Ai đây?”
“Quen biết từ lần xem mắt lần trước.” Trần Viễn choàng vai cô ta nói với Đàm Tiểu Ân: “Đây là bạn gái của tôi.”
“Rất xinh đẹp.” Không phải khen chứ thật có tướng vợ chồng với Trần Viễn.
Trần Viễn khá đắc ý trong lòng khi nghe Đàm Tiểu Ân khen như vậy.
Dù sao thì làn trước bị Đàm Tiểu Ân làm mất mặt.
Giờ hắn còn chướng mắt khi thấy cô ta!
Trần Viễn nhìn Đàm Tiểu Ân: “Đến đây ăn cơm một mình à?”
“Đến với chồng tôi.” Đàm Tiểu Ân nhìn thoáng qua Âu Minh Triết và Lý Sơn, hai người họ nghe có người gọi cô thì đã nán lại…
“Chồng cô?”
Nhớ lần trước Đàm Tiểu Ân có nói qua cô ta đã kết hôn! Trần Viễn nhanh chóng nhìn qua, cảm thấy tò mò với người chồng của cô ta.