Chương :
Lý Sơn ngừng lại, nhìn lấy Bà Đàm, anh ta hiện tại đang bực bội: “Còn có chuyện gì?”
Không phải là mới vừa cảm thấy chưa đủ, còn muốn tới tìm phiền toái chứ?
Nếu như là như vậy, Lý Sơn thật sự đối với bà ta không khách khí.
Cũng là thương tiếc Đàm Tiểu Ân có người mẹ như vậy.
Lại thấy Bà Đàm một bộ lấy lòng ngữ khí: “Cái đó… Mới vừa rồi ngại quá, là tôi nghĩ sai rồi, cậu không phải là muốn lấy sổ hộ khẩu cho Tiểu Ân sao? Tôi cái này liền đi lấy cho cậu. Quay đầu cậu để cho người trả lại là được! Hoặc là tôi trực tiếp đi vào thành phố đưa.”
Lý Sơn nhíu mày một cái, mới vừa đem bọn họ đuổi ra, nói cái gì cũng không đồng ý Bà Đàm, đột nhiên trở nên khách khí như vậy?
Cái này là có ý gì?
Lý Sơn không nhịn được nhìn về phía một bên luật sư, luật sư cũng là một mặt mờ mịt.
Bà Đàm thấy Lý Sơn đứng yên, nói: “cậu chờ một chút, tôi liền đi lấy sổ hộ khẩu cho cậu.”
Nghe được Tôn Tình nói, anh rể Âu Minh Triết là chủ nhân khu biệt thự kia, cả người bà ta đều sợ ngây người.
Lúc trước muốn đem Đàm Tiểu Ân gả cho Trần Viễn, là bởi vì trong nhà Trần Viễn có hai căn hộ.
Thế nhưng hai căn hộ cũng cùng với bà ta không có quan hệ gì.
Hiện tại không giống nhau, nếu như Đàm Tiểu Ân cùng với Âu Minh Triết ở chung một chỗ, nói không chừng, bà ta còn có thể chia được một biệt thự lớn đây!
Nghĩ tới đây, bà ta vô cùng vui vẻ, cũng không để ý như vậy có mất thể diện hay không.
Lý Sơn cũng không phải là ngu, đại khái cũng đoán được Bà Đàm thay đổi nguyên nhân, chẳng qua là không hiểu, bà ta là thế nào phản ứng lại.
Theo lý thuyết bà ta không cơ trí như vậy đi!
Anh ta ngăn lại chuẩn bị đi cầm sổ hộ khẩu Bà Đàm: “Không cần,hiện tại tôi không cần sổ hộ khẩu.”
“Tại sao vậy?” Bà Đàm nói: “Coi như Tiểu Ân đi học không cần, sau đó bọn họ kết hôn cũng phải cần, đúng không?”
“… Bà liền không sợ chúng tôi lừa con gái của bà sao?”
“Tôi trước nghĩ đến các người là người xấu, nói chuyện khó nghe, đều là hiểu lầm. Cậu chờ đó, tôi đi lấy.” Bà Đàm lấy lòng nói lấy, nụ cười trên mặt cũng rất ngọt ngào.
Lý Sơn trầm mặt, lạnh như băng nói: “Mới vừa lúc tôi muốn lấy, bà không cho, hiện tại bà muốn cho, tôi còn thực sự không cần.”
Bà Đàm sắc mặt rất lúng túng, nhưng mà, coi như Lý Sơn như vậy đối với bà ta, bà ta cũng không tức giận, “Cậu trai, cậu đừng nóng giận a, là tôi không hiểu chuyện, Tiểu Ân ở bên kia, còn cần cậu chiếu cố nhiều hơn đây.”
Nhớ tới bà ta lúc ăn cơm đối với người nhà họ Âu một trận nhục nhã, Bà Đàm bây giờ là hối hận phát điên rồi, ngàn vạn lần không nên ảnh hưởng đến người nhà họ Âu đối với nhà Tiểu Ân cách nhìn mới được.
Lý Sơn lạnh lùng nhìn trước mắt cái này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không biết nói cái gì.
Bà Đàm vội vàng cầm điện thoại, gọi cho Ông Đàm, để cho ông đem sổ hộ khẩu lấy xuống.
Rất nhanh, Ông Đàm liền lấy sổ đi ra, Lý Sơn nhìn một cái, không cầm lấy, trực tiếp đi.
Anh ta cũng là tức giận, người đàn bà này lúc trước nhục nhã Ngài Âu như vậy, anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà ta như vậy
–