Chương :
Cô nhếch khóe miệng, “Muốn tôi tha thứ cho cô? Được! Chờ cô cạo sạch tóc trên đầu, bày tỏ một chút thành ý, tôi liền tha thứ cô.”
Nói như vậy dĩ nhiên là cố ý gây khó khăn, Vũ Minh Hân cũng không khả năng thật sự đi cạo đầu, cô ta nhìn Đàm Tiểu Ân, lúng túng nói: “Tiểu Ân…”
“Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không quen.” Đàm Tiểu Ân không muốn cùng cô ta nói nhảm, lạnh như băng đi ra ngoài.
Âu Minh Triết nhìn Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân một cái, nói với Lý Sơn: “Chúng ta cũng đi thôi!”
Đinh Cẩn nhìn lấy bóng lưng của Đàm Tiểu Ân, phát hiện mình bây giờ trúng độc rất sâu, dù là Đàm Tiểu Ân như vậy nói một cách lạnh lùng, hắn đều cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp.
Hắn gần đây càng ngày càng hối hận đã cùng Đàm Tiểu Ân nói chia tay.
Vũ Minh Hân nhìn lấy bộ dáng tiêu sái của Đàm Tiểu Ân, có chút tức giận, không nhịn được liền muốn nói xấu Đàm Tiểu Ân: “anh nhìn cô ấy như vậy, hiển nhiên là không muốn tha thứ cho em.”
Đinh Cẩn cũng không giống dễ nói chuyện như thường ngày , hắn nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm thờ ơ: “Không phải là chính cô nói, cô ấy rất dễ dụ sao?”
Hắn những lời này, chặn đến Vũ Minh Hân không dám nói nhiều một cái Đàm Tiểu Ân không tốt.
Đàm Tiểu Ân đi theo Âu Minh Triết tiến vào phòng ăn, người mời Âu Minh Triết ăn cơm đã đến, là một người đàn ông mập mạp, bên người còn manh theo một người thật cao gầy chắc là trợ lý, nhìn thấy Âu Minh Triết, người đàn ông mập vội vàng đi tới, khom lưng theo sát Âu Minh Triết bắt tay, ” Chào Âu Gia.”
Sớm đã từng nghe nói tên của Âu Minh Triết, mọi người đều biết anh, nhưng người không biết anh không gọi thẳng tên mà kính trọng gọi anh một tiếng Âu Gia….
Không phải là bởi vì anh lớn tuổi, mà là bởi vì thân phận của anh bày ở nơi đó.
Nhưng mà, chính mắt thấy được Âu Minh Triết bản thân thời điểm, vẫn để cho người có chút ngoài ý muốn.
Không người nghĩ đến, anh thoạt nhìn, lại còn trẻ như vậy?
Âu Minh Triết nói: gọi thẳng tên là được rồi không cần khách khí như vậy.”
“Đâu có đâu có.” người đàn ông mập nói: “Đều là phải.”
Có thể cùng Âu Minh Triết ăn cơm, ông ta cảm giác vô cùng vinh hạnh.
Lý Sơn đẩy Âu Minh Triết ngồi vào bên cạnh bàn ăn, Đàm Tiểu Ân cũng đi theo ngồi xuống.
Đàm Tiểu Ân ăn mặc phổ thông, người đàn ông mập cũng không quá để ý.
Nay mới biết là mời Âu Minh Triết ăn cơm, ông còn đặc biệt an bài một mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi theo.
Trước khi tới, ông chủ mập liền dặn dò phải cố gắng lấy lòng Âu Minh Triết, cho nên cô gái kia cũng rất lễ phép, ” Chào Âu Gia ạ.”
Cô gái này dung mạo rất đẹp, thoạt nhìn hình như là sinh viên, ăn mặc rất thời thượng.
Đàm Tiểu Ân im lặng không lên tiếng ngồi ở một bên, nhìn lấy ông chủ mập đưa cho Âu Minh Triết người mỹ nữ này, đều có điểm hâm mộ anh.
Đi ra ăn một bữa cơm, cũng có người đưa mỹ nữ.
Âu Minh Triết nhìn một cái mỹ nhân kia, ánh mắt cũng không có có dừng lại quá lâu, giống như đối phương căn bản không tồn tại.
Cô gái kia bị mất mặt, chỉ là cười một tiếng.
Nghe nói những đại nhân vật này đều thích bày dáng vẻ, cô ta có nắm chắc, hơn nữa, rất có tự tin với chính mình, cũng không nóng nảy.
Ngồi một hồi, ánh mắt của ông chủ mập mới rơi vào Đàm Tiểu Ân, cơ hồ trên người Đàm Tiểu Ân không có cảm giác tồn tại gì, “Vị này là…”